A Bảo nói: "Vậy Mao Hoài Đức và Khổng Tụng đại biểu cho cái gì?"
Phan Triết nói: "Người."
A Bảo nói: "...... Cám ơn. Ngài thật sự là đã giúp tôi loại bỏ được một đống chọn lựa thật là lớn a!"
Phan Triết nói: "Cậu còn muốn biết gì nữa không?"
A Bảo nói: "Tuy rằng tôi không hiểu cho lắm cái gì mà Mao Hoài Đức là Khổng Tụng, Khổng Tụng là Mao Hoài Đức, nhưng tôi nghĩ đại khái là linh hồn của bọn họ đã từng bị trao đổi qua một lần, hiện tại lại đổi ngược trở lại. Là ý này có đúng không?"
Phan Triết gật đầu nói: "Đúng vậy."
Trách không được Phòng Hanh Thông của phái Hoàng Phù dùng sưu hồn chú lục soát một hồi vẫn cho ra kết quả Khổng Tụng chính là Mao Hoài Đức hiện tại. Bất quá đổi đi đổi lại như vậy là ý gì? A Bảo nói: "Tại sao lại như vậy?"
Phan Triết nói: "Có một loại mệnh cách tên là thiên sát cô tinh."
A Bảo nhất thời nhớ tới Khâu Cảnh Vân. Lúc ấy Cung Cửu cũng đã nói mệnh của hắn phạm vào thiên sát cô tinh.
Phan Triết nói: "Loại mệnh cách này gần như không thể hóa giải được. Thế nhưng sư phụ lại nghĩ đến thuật di hồn, nghĩa là đem hồn phách của hai người trao đổi, nhằm giảm thấp uy lực của thiên sát cô tinh. Bất quá thật đáng tiếc, những người chung quanh Khổng Tụng vẫn khó tránh khỏi bị thương tổn."
A Bảo nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Điều này sao có thể? Chẳng lẽ sư phụ của ngài vì vận mệnh của Khổng Tụng mà hy sinh Mao Hoài Đức sao?"
Phan Triết nói: "Không thể nói là hy sinh. Bọn họ vốn là anh em song sinh mà."
A Bảo càng nghe càng mê mang, "Sinh đôi hả?"
"Tuy rằng là anh em song sinh, nhưng bởi vì một người thuận sanh một người khó sanh mà hai người bọn họ phải bước trên hai vận mệnh khác nhau."
" Được rồi, cho dù là anh em, thì cũng là hai người khác nhau a? Không thể bởi vì cùng một xưởng sản xuất mà đem linh kiện của hai cái sản phẩm dỡ bỏ rồi lắp đặt lẫn nhau để cân bằng chất lượng a." A Bảo cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Phan Triết nói: "Đương nhiên chuyện này còn có nguyên nhân khác nữa."
A Bảo nói: "Vậy còn nguyên nhân gì?"
Phan Triết nói: "Cậu có biết sư huynh của cậu đã đi đâu không?"
" Tôi không có sư huynh." A Bảo dừng một chút nói, "Ngài là nói Khâu Cảnh Vân sư đệ sao?"
Phan Triết nói: "Mạng của hắn cũng như của Khổng Tụng vậy."
Trong đầu A Bảo nhất thời hiện lên hình ảnh tia chớp khó hiểu từ trên trời giáng xuống, rồi còn có bóng người ẩn hiện giữa tia chớp kia nữa, "Ngài là nói có người đang chơi trò sưu tập những người mạng thiên sát cô tinh á?" Đầu năm nay, kiểu sưu tập gì cũng có a, còn có sưu tập mạng thiên sát cô tinh nữa? Hắn thu gom bọn họ làm cái gì nhỉ? Chẳng lẽ để nghiên cứu à?"
Phan Triết nói: "Cậu còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cậu không biết được đâu."
A Bảo ưỡn ngực nói: " Tôi nhỏ chỗ nào chứ?"
"Bản lĩnh nhỏ." Phan Triết không lưu tình chút nào hồi đáp.
A Bảo nghẹn lời rồi.
Phan Triết bất đắc dĩ nói: "Nếu như sư phụ cậu đối với cậu nghiêm khắc một chút thì tốt rồi."
A Bảo nói: "Sư phụ tôi rất đơn thuần, rất khờ dại, ngài không nên dạy hư ổng nha."
Khóe mắt Phan Triết không kềm chế được toát ra một chút ý cười, gật gật đầu nói: "Sư phụ của cậu đích thật là một người rất đơn thuần."
"Ngàn vạn lần đừng cho sự phụ tôi biết ngài hình dung ổng như vậy. Sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngài đâu đó." A Bảo nói xong, lại cảm thấy được câu cảnh cáo phía sau không có tác dụng uy hiếp cho lắm. Bởi vì với hành vi của Tư Mã Thanh Khổ mà nói, hắn vốn không có ý định buông tha cho Phan Triết.
Phan Triết nói: "Cậu sẽ nói lại với ông ấy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!