Nếu muốn bàn đến năng lực hấp dẫn kim loại của tam tông lục phái thì đứng đầu chính là phái Cát Tường.
Khác với các môn phái Thanh Nguyên, Hoàng Phù, Ngự Quỷ dùng pháp thuật giao tiếp với Quỷ Hồn, phái Cát Tường sống nhã nhặn lại an toàn. Nếu nói theo cách thông tục, thì bọn họ chính là thầy bói, hơn nữa là thầy bói chỉ tính cát mà không tính hung. Biết bao nhiêu kẻ có tiền vung tiền ra như rác chỉ vì muốn mua được hai chữ yên tâm mà thôi.
Mà nguyên nhân chính cũng là vì mục tiêu nghề nghiệp không giống với nhau, trong lục phái, phái Cát Tường cùng phái khác qua lại ít nhất, cũng siêu nhiên nhất, cho nên tin đồn về bọn họ cũng là ít nhất.
Thế nhưng đối với A Bảo mà nói, vị chưởng môn Phan Triết này một chút cũng không xa lạ. Từ nhỏ đến lớn, Tư Mã Thanh Khổ "không chán không phiền" cứ lải nhải về người này, nào là bối cảnh nhà hắn, nhân sinh trải qua, sở thích từ nhỏ đến lớn của hắn, khuyết điểm, sở trường, cậu nghe đến mức thuộc nằm lòng rồi.
Nếu như nói về ân oán của Tư Mã Thanh Khổ với Phan Triết, còn có thể ngược dòng tìm hiểu đến vài chục năm trước, thế kỷ trước.
Khi đó Tư Mã Thanh Khổ không gọi là Tư Mã Thanh Khổ, hắn vốn tên là Tư Mã Thanh Nhã, khi đó Phan Triết học tập đã có chút thành tích, nhân lúc cơ duyên xảo hợp khi hắn còn bọc tã đã bói cho hắn một quẻ, đem tên của hắn sửa lại một chữ, vì thế, một Tư Mã Thanh Nhã phong độ nhẹ nhàng tung tăng đã biến mất trên cõi đời, còn Tư Mã Thanh Khổ thì thê thê thảm thảm được sinh ra.
Tám tuổi năm ấy, Tư Mã Thanh Khổ của chúng ta – bởi vì bị đổi tên mà chỉ có thể chịu muôn vàn khổ nhọc – cuối cùng cũng biết được tên đầu xỏ nào gây ra chuyện, nháy mắt tâm hồn khờ dại thiện lương bị bóp đến méo mó, đầu giường mấy chữ:" Hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước" bị đổi thành "Thề sống chết không quên một chữ thù."
Sau khi hắn kế nhiệm chức vị chưởng môn, ân oán cá nhân trực tiếp thăng cấp thành hiềm khích môn phái, theo như Cung Cửu tiết lộ. Tư Mã Thanh Khổ từng nửa đêm canh ba ra lệnh cho quỷ sử của mình đứng dưới lầu nhà Phan Triết khua chiêng gõ trống, nhân tiện hô lớn: Phan Triết trả mệnh lại cho ta. Vậy còn chưa đủ, có một trận, Phan Triết vừa đoán mệnh cho người ta xong, hắn liền phái quỷ sử đi chỉnh người kia, nào là giội nước, ngáng chân, tung bột mì, muốn ấu trĩ như thế nào thì có như thế ấy, về sau, vẫn là chưởng môn của các phái khác ra mặt khuyên bảo mới làm cho Tư Mã Thanh Khổ sơ sơ thu liễm. Đây cũng chỉ là sơ sơ, chờ đám kia vừa đi, hắn liền chứng nào tật nấy. Cuối cùng vẫn là Phan Triết chủ động chơi trò mất tích, mới khiến Tư Mã Thanh Khổ ngừng nghỉ.
Tóm lại, phái Ngự Quỷ cùng phái Cát Tường, giống như là người Mãn châu của Trung Quốc cùng gia tộc Mông Cổ thời xưa, là Vân trang cùng Trình gia thời hiện đại...... Điểm khác nhau duy nhất chính là, hậu duệ của bọn họ không có cảm tình gút mắt hay vui buồn lẫn lộn gì cả.
A Bảo do dự nói: "Có thể thỉnh tổ sư gia tự mình ra mặt hay không a?"
Lão quỷ nói: "A Bảo thiếu gia có thể tự mình nói ra yêu cầu này với chủ nhân."
A Bảo cười gượng hai tiếng, "Tôi cũng muốn vậy, nhưng không phải là tôi không thể rời khỏi chỗ này hay sao? Phan chưởng môn luôn luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không biết đang trốn ở chỗ nào, khụ khụ, không phải, ý tôi là đang tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào, ha ha, tôi tìm ông ta như thế nào đây chứ?"
Lão quỷ nói: "Chủ nhân nói, hắn sẽ đến."
A Bảo kinh ngạc nói: "Tới nơi này sao?"
Lão quỷ nói: "Chủ nhân nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến."
A Bảo nói: "Vậy ông có biết lúc nào hay không?"
Lão quỷ nói: "Nên đến sẽ đến."
A Bảo: "......" Không biết thì nói thẳng không biết không tốt hơn sao?
Nếu tổ sư gia nói Phan Triết sẽ đến hỗ trợ, vậy tám chín phần mười là sẽ đến. A Bảo không có việc gì thì dắt Mao Hoài Đức đi dạo trên đường phố.
Đó là một thị trấn nhỏ, chỗ để đùa vui ồn ào thì không nhiều lắm.
A Bảo cùng Mao Hoài Đức đi dạo một lát đã đến buổi trưa.
" Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi." A Bảo nhìn về phía Mao Hoài Đức nói, "Anh thanh toán ha."
Mao Hoài Đức cuống quít giữ chặt cậu, "Chúng ta đây ăn bánh mỳ đi."
A Bảo: "......"
Mao Hoài Đức xấu hổ cúi đầu, "Tính luôn tiền thế chấp khách sạn, trên người tôi chỉ có hơn ba trăm đồng."
A Bảo nói: "Đã như vậy anh còn muốn mua vé máy bay xuất ngoại hả?"
Mao Hoài Đức lúng ta lúng túng nói: "Khổng Tụng có một gian phòng ở." Hắn thấy A Bảo mặt lộ vẻ khinh thường vội nói, "Chờ đến khi tôi lấy lại thân phận của tôi, tôi sẽ mua trở về trả lại cho hắn."
A Bảo trầm mặc theo dõi hắn.
Mao Hoài Đức bị cậu nhìn đến trong lòng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Thật sự, tôi thề mà."
A Bảo đột nhiên thở dài nói: "Tôi từ trên người của anh nhìn thấy được tương lai của tôi. Tôi quyết định nhất định phải bớt thời giờ đi mua chút vàng, sau đó chôn ở một chỗ chỉ có tôi biết đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!