Chương 26: (Vô Đề)

Mao Hoài Đức chờ mong nhìn cậu nói: " Vậy khi nào chúng ta sẽ bắt đầu?"

A Bảo cười tủm tỉm nhìn lại hắn, trong lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ độc ác: Nếu Ấn Huyền tổ sư gia không ở đây, cậu nhất định sẽ thả Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận ra hảo hảo tiếp đãi hắn. Khóe mắt cậu liếc trộm qua bên cạnh một cái, vừa lúc Ấn Huyền cũng nhìn qua, nụ cười lập tức như gợn sóng lan ra, bao trùm cả khuôn mặt, "Ha ha ha, vậy đương nhiên là càng sớm càng tốt.

Không bằng ngày mốt luôn đi nha?"

Mao Hoài Đức nghi ngờ nói: "Vậy ngày mai chúng ta làm gì?"

A Bảo nói: "Ngày mai sẽ mang anh đến vùng lân cận đi dạo, tiện thể làm quen địa hình luôn, xem cảnh tượng quần chúng nhân dân an cư lạc nghiệp dưới sự lãnh đạo của đảng cùng nhà nước như thế nào."

Mao Hoài Đức nói: "Cậu làm việc cho cơ quan chính phủ hả?"

A Bảo nói: "Không, tôi chỉ là đối tượng công tác của cơ quan chính phủ mà thôi."

Mao Hoài Đức: "......"

Ấn Huyền vậy mà không bác bỏ đề nghị của cậu, ngược lại còn hỏi: " Ở thấy quen chưa?"

Mấy chỗ như vầy cho dù ở một trăm năm cũng quen không nổi à. Tròng mắt A Bảo đảo tròn, tỏ vẻ hàm súc: "Khung xương của con hơi to, vượt qua phía ngoài giường rồi."

Ấn Huyền khoanh tay đi về hướng hành lang.

A Bảo nghĩ nghĩ, cũng tung ta tung tăng chạy theo sát sau mông Ấn Huyền.

Ấn Huyền đi đến cửa phòng của A Bảo, lạnh nhạt liếc một cái, sau đó đưa tay mở cánh cửa gian phòng đối diện phòng A Bảo ra.

Cánh cửa mới vừa mở, bên trong liền bừng sáng, cảnh tượng bên trong phòng chỉ cần liếc qua là thấy hết trơn hết trọi.

A Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn bày trí có thể so với khách sạn cấp năm sao của tổng thống, nuốt một ngụm nước miếng nói: " Ở phòng này có thu tiền không ạ?"

Khóe miệng Ấn Huyền hơi hơi giơ lên, "Muốn ở không?"

"Muốn." Trả lời không chút do dự.

Ấn Huyền nói: "Vậy có một điều kiện." A Bảo dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn.

Ấn Huyền nói: "Chờ đến lúc cậu không làm mất thể diện, tỷ như nói vụ án này." Cánh cửa chậm rãi đóng lại.

A Bảo: "......" Nhìn chằm chằm cái ván cửa ngăn cách giữa thiên đường và địa ngục, trong lồng ngực A Bảo rốt cục cũng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Sáng sớm ngày kế, Mao Hoài Đức mới vừa mơ thấy mình được trở về tới thân thể lúc đầu thì đã bị một trận đập cửa dồn dập đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, liền thấy A Bảo thần thanh khí sảng chạy ào vào. Cậu còn đem theo một cái bánh mỳ đưa cho hắn, "Bữa sáng của anh nè. Chúng ta bắt đầu công tác được chưa ha?"

Mao Hoài Đức nói: "Ngày mốt đến nhanh như vậy sao?"

A Bảo nói: " Tôi nói ngày mốt, nhưng chưa nói nhất định là ngày mốt của ngày hôm qua, mà là ngày mốt của ngày hôm trước không được sao? Ngày mốt của ngày hôm trước là ngày hôm nay chứ gì nữa?"

Mao Hoài Đức nói: "Rốt cuộc là ngày nào chứ."

"Hôm nay." A Bảo khua tay, giống như đuổi ruồi bọ xua hắn vào toilet, còn tự mình lấy giấy bút ra đặt trên bàn.

Đồng Hoa Thuận tò mò ghé vào bên cạnh cậu, vừa chơi tháo dỡ cằm vừa hỏi: "Đại nhân, ngài dự định giúp hắn như thế nào vậy?"

A Bảo nói: "Đầu tiên, chúng ta phải phân tích tình tiết của vụ án!"

Đồng Hoa Thuận hai mắt lòe lòe ra mấy trái tim hồng mang tên mạo hiểm "Đại nhân thật là thông minh á."

"Không có gì, chỉ cỡ Holmes thôi hà." A Bảo vẽ trên giấy hai cái trứng chim.

Mao Hoài Đức vừa đi ra liền thấy A Bảo nhìn hai cái trứng chim kia nhíu mày." A Bảo, cái này là cái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!