Chương 23: (Vô Đề)

Tư Mã Thanh Khổ nói: "Thành thật mà nói đi, con làm sao mà đắc tội ngài ấy?"

A Bảo thực cố gắng ngẫm nghĩ, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngài ấy, con không có nhào tới ôm chân biểu đạt ngưỡng mộ, không có cởi quần áo xin ngài ấy kí tên có tính hay không?"

Tư Mã Thanh Khổ gật đầu nói: "Đích xác, đắc tội rất nghiêm trọng." Hắn quay đầu nói với Ấn Huyền, "A Bảo nó biết sai rồi, tổ sư gia ngài có thể xem nó còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua cho nó lần này được không?"

Khóe miệng Ấn Huyền câu lên nở nụ cười.

Tư Mã Thanh Khổ lui hai bước ôm ngực run run nói: "Làm ta sợ muốn chết."

Kỳ thật với tướng mạo của Ấn Huyền mà nói, hắn cười rộ lên đúng là rất đẹp, nhưng mà phối với hoàn cảnh âm trầm cùng bối cảnh thần bí khó lường của hắn, nụ cười này liền trở nên tương đương "ý vị thâm trường".

"Sư đệ." Tư Mã Thanh Khổ hướng về phía Cung Cửu đưa tay.

Cung Cửu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại sau khi đồ đệ bị cướp đi, thất lạc mà đi tới.

Tư Mã Thanh Khổ giữ chặt tay hắn, đem hắn kéo đến trước mặt mình kiên định nói: "Ba chúng ta cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ......Í, Ngài bước lại đây làm gì?" Hắn khẩn trương trừng mắt nhìn Ấn Huyền càng đến càng gần.

A Bảo không nói gì nhìn Tư Mã Thanh Khổ tránh ở phía sau lưng cậu cùng Cung Cửu, "Sư phụ, người có định đem chưởng môn phái Hoàng Phù cùng phái Thanh Nguyên kéo lại luôn không?"

Tư Mã Thanh Khổ nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong phi thường ăn ý lui ra phía sau hai bước.

Tư Mã Thanh Khổ oán giận nói: "Con hô quá lớn tiếng, bọn họ đều nghe thấy được rồi."

"Tổ sư gia!" A Bảo nhìn thấy Ấn Huyền càng đến càng gần, khẩn trương đến mức ngay cả giọng cũng thay đổi.

Ấn Huyền ở trước người bọn họ dừng lại cách xa hai bước, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Khổ, "Nếu như ta là ngươi, ta sẽ đem thứ trong tay thu lại."

Tư Mã Thanh Khổ cùng A Bảo sắc mặt đồng thời biến đổi.

Cung Cửu đem cái tẩu nhặt trở về cọ cọ trên cánh tay, mặt không chút thay đổi nhìn Ấn Huyền.

Ấn Huyền đột nhiên vươn tay.

A Bảo bị Tư Mã Thanh Khổ kéo đến phía sau lưng.

Trên bàn tay Ấn Huyền đặt một cái hộp nhỏ nhìn qua có chút quen mắt.

A Bảo theo bản năng nhìn cái hộp nhỏ đã thả ra nữ quỷ A Kì sau đó bị mọi người quên sạch, hình như là cùng kiểu dáng cùng màu sắc với cái này. Tim cậu liền đập bịch bịch, "Ngài là từ trong tay sư đệ đoạt lấy."

Ấn Huyền thưởng thức cái hộp, lạnh nhạt nói: "Có thể nói là tiếp nhận."

A Bảo nói: "Tôi biết ngài có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi, nhưng mà trước khi hỏi, có thể đem  cái hộp trả lại cho tôi trước hay không."

Ấn Huyền nói: "Lý do đâu?"

A Bảo nịnh nọt kêu lên: "Tổ sư gia gia!"

Ấn Huyền nhướng nhướng mày.

" Tổ sư gia thật suất nha!" A Bảo thức thời sửa miệng.

Ấn Huyền lắc đầu nói: "Ta không thích."

A Bảo chọt chọt thắt lưng Tư Mã Thanh Khổ.

Tư Mã Thanh Khổ xoay xoay nói: "Tổ sư gia đại nhân thật anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!