Cung Cửu theo dõi hắn, thất vọng, đau lòng, gần như muốn từ ở chỗ sâu trong con ngươi lan tràn ra ngoài. Hắn từ phía sau móc ra cái tẩu, chậm rãi châm lửa, lạch cạch lạch cạch hút hai ngụm mới ổn định được cảm xúc, xua tay với Tư Mã Thanh Khổ nói: "Chưởng môn sư huynh, anh thanh lý môn hộ đi."
Tư Mã Thanh Khổ nói: "Không phải a, sư đệ, anh cho rằng chuyện này......"
"Sư huynh, anh không cần nói gì thêm nữa." Cung Cửu ngửa đầu buồn bả thở dài nói, "Là tôi dạy đồ đệ không tốt, mới để nó lầm đường lạc lối, anh không cần kiêng nể tôi, môn quy thế nào anh cứ xử trí như thế ấy đi."
Tư Mã Thanh Khổ nói: "Sư đệ a, cho rằng......"
"Sư huynh!" Cung Cửu trừng hắn,"Không nên làm trò trước mặt hai đại chưởng môn phái Hoàng Phù cùng phái Thanh Nguyên, chúng ta có thể nào vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp?"
"Sư đệ!" Tư Mã Thanh Khổ cũng phát hỏa, "Tốt xấu gì cũng để cho anh hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được hay không? Từ đầu tới đuôi anh chỉ biết có mỗi một việc và làm được có một việc đó là cậu bị nhốt trong lồng sắt rồi cứu cậu ra khỏi lồng sắt. Chẳng lẽ anh chỉ bởi vì cậu bị nhốt trong lồng sắt mà đồ đệ của cậu không chạy tới kịp mà phạt nó hay sao?"
Cung Cửu ngây ngẩn cả người.
Tư Mã Thanh Khổ nói: "Tốt lắm, hiện tại để cho anh hỏi rõ ràng đã, A Bảo, con nói trước đi."
"Sư phụ sự việc là như vậy." Bởi vì trước đó A Bảo cùng Tư Mã Thanh Khổ đã thông qua vài lần điện thoại, cho nên cậu chỉ kể lại những chuyện phát sinh sau này.
Tư Mã Thanh Khổ giật mình nói: "Các cậu nhìn thấy Ấn Huyền."
Ngay cả Cung Cửu cũng kinh nghi nhìn cậu.
A Bảo nói: "Đúng vậy, tóc trắng, rất đẹp trai."
Tư Mã Thanh Khổ vuốt cằm nói: "Ừ, đó là Ấn Huyền không sai."
A Bảo: "......" Cách thức giám định này so với bức hoạ mơ hồ nhìn không rõ của Liên Tĩnh Phong còn giống trò đùa hơn nha.
Tư Mã Thanh Khổ nhìn về phía Khâu Cảnh Vân, "Còn ngươi là xảy ra chuyện gì?"
Khâu Cảnh Vân không nói chuyện, chỉ nhìn Cung Cửu, trong mắt mang theo khẩn cầu, thật giống như một khách lữ hành đi một mình trong đêm tối mà trong tay chỉ còn một ngọn nến cuối cùng.
Cung Cửu trầm giọng nói: "Là nó đã nhốt tôi."
Quang mang mỏng manh lóe ra trong mắt Khâu Cảnh Vân thoáng chốc bị dập tắt. Ánh mắt của hắn trở nên âm u như vực sâu không lường được, giống như mực nước không hề phát quang. "Sư phụ, người thật sự không niệm tới tình thầy trò giữa chúng ta sao?"
Cung Cửu nói: "Thời điểm ngươi giam giữ ta, ngươi có nghĩ tới tình thầy trò hay không?"
"Đương nhiên có nghĩ tới!" Khâu Cảnh Vân hận đến nghiến răng, "Bằng không, tôi đã giết ông trước rồi."
Cung Cửu bị chọc giận, "Đồ bất hiếu! Ngươi quả nhiên có ý niệm giết sư trong đầu!"
Tư Mã Thanh Khổ nói: "Đợi chút, ta vẫn không rõ, ngươi nhốt hắn để làm chi, còn lãng phí lương thực nữa chứ."
Cung Cửu nghiêng đầu, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.
Tư Mã Thanh Khổ cười gượng nói: "Câu sau không phải trọng điểm."
Khâu Cảnh Vân không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng mà vuốt ve cái hộp trong tay, hình như là đang cân nhắc cái gì đó.
A Bảo vội hỏi: "Thiếu chút nữa quên nói một chuyện quan trọng. Linh hồn của Đồng Hoa Thuận cùng Trương Giai Giai đều ở trong tay hắn."
"Trương Giai Giai?" Tư Mã Thanh Khổ kinh ngạc nói, "Đại minh tinh Trương Giai Giai sao?"
A Bảo gật đầu, "Chính là cái người diễn vai......"
"Hỗn đản tiểu tử! Mau đem linh hồn giao ra đây cho ta, bằng không ta sẽ thật sự thanh lý môn hộ!" Tư Mã Thanh Khổ xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy gầy nửa xanh nửa vàng, gân xanh trên cánh tay nổi hết cả lên, một bộ giận dữ không thể át chế được.
Khâu Cảnh Vân khinh thường ngẩng đầu nhìn trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!