Tay Đàm Mộc Ân cầm chặt hoàng phù, chậm rãi nhiễu đến phía sau lưng của người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, ánh mắt hơi hơi lóe lên, nhưng đã rất nhanh trấn định xuống, vừa nhai kỹ vừa mỉm cười nói: " Mấy anh ăn tối chưa?"
" Chưa." A Bảo thành thành thật thật trả lời.
Người trẻ tuổi nói: "Thật có lỗi, tôi không nghĩ tới sư huynh tới đây nhanh như vậy, cho nên không có chuẩn bị phần cho anh."
A Bảo nói: "Không sao, dù sao tôi cũng không thích ở ngoài trời ăn bò bít
-tết, cứ cảm thấy trên bò bít
-tết không phải được rắc tiêu mà là rắc bụi."
Khâu Cảnh Vân gian nan nuốt thịt bò xuống, cầm lấy khăn ăn tao nhã xoa xoa khóe miệng, "Sư huynh vẫn thích nói giỡn như vậy."
A Bảo nói: "Đúng vậy, cho nên cậu đem Đồng Hoa Thuận trả lại cho tôi đi."
Khâu Cảnh Vân mở to mắt nhìn A Bảo, "Sư huynh tìm không thấy quỷ sử của mình sao?"
A Bảo nói: "Mọi người đã ngồi chung trên một chiếc xe lửa rồi, đừng giả bộ nữa."
Khâu Cảnh Vân khì khì cười nói: "Sư huynh, câu này của anh cũng là đang nói giỡn đúng không?"
Đàm Mộc Ân đột nhiên vọt qua, hoàng phù trong tay giương lên.
Khâu Cảnh Vân giống như lò xo bắn lên, hoàng phù sượt qua cánh tay hắn, dán lên lưng ghế dựa. Khâu Cảnh Vân lui ra phía sau hai bước, đứng ở rìa sân thượng, một bàn tay thò vào trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Loại hộp này dùng để đựng quỷ là thích hợp nhất đó."
A Bảo kéo tay Đàm Mộc Ân đang định tiếp tục ra tay nói: "Đầu gỗ, anh kiềm chế chút đi!"
Đàm Mộc Ân trừng mắt liếc cậu một cái.
A Bảo nói: "Trong tay hắn có quỷ tin."
Đàm Mộc Ân nói: "Dù sao cũng là đồ cũ rồi."
A Bảo cuống quít nói: "Trong tay hắn còn có linh hồn của Trương Giai Giai nữa đó."
Cước bộ của Đàm Mộc Ân dừng lại, tay phải lùi về trong túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Cảnh Vân nói: "Cậu muốn cái gì?"
Khâu Cảnh Vân nói: "Vấn đề này kỳ thật nên để tôi hỏi mới đúng. Các anh muốn cái gì?"
A Bảo đếm ngón tay nói: "Hồn phách của Đồng Hoa Thuận nè, tăm tích của sư thúc nè, linh hồn của Trương Giai Giai nè, động cơ phạm án của cậu nè, à, còn có muốn cậu đưa tay chịu trói nữa nè. Tổng cộng có năm chuyện, chỉ cần dùng một bàn tay đã đếm hết rồi, cũng không nhiều lắm ha."
Khâu Cảnh Vân nở nụ cười, "Anh nói gì đó, tôi không hiểu."
A Bảo vứt cho hắn một ánh mắt quyến rũ, "Sư đệ, đừng náo loạn nữa mà~."
Khâu Cảnh Vân buông tay nói: "Tôi chỉ là đang ở trên sân thượng ăn một bữa tối dưới nến mà thôi, tôi có nháo cái gì đâu chứ? Nhiều nhất là ăn thêm chút tro bụi, nháo ra tiêu chảy thôi."
Liên Tĩnh Phong đột nhiên mở miệng nói: "Hồ Tú Đào đã nói cho chúng tôi biết rồi, Vân tiên sinh."
Khâu Cảnh Vân nhún vai nói: "Tôi không hiểu gì hết."
Đàm Mộc Ân cười lạnh nói: "Vậy cậu nói coi, Ấn Huyền vì sao cố ý đem chúng tôi dẫn tới nơi này?"
"Ấn Huyền?" Từ lúc bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, rốt cục sắc mặt của Khâu Cảnh Vân cũng đổi đổi, " Anh là nói, Ấn Huyền của Quỷ Thần tông?"
Đàm Mộc Ân nói: "Bằng không thì cậu cho là ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!