A Bảo cười hắc hắc mấy tiếng, mới khoan thai nói: "Tiểu sư đệ."
Nụ cười của người thanh niên cứng đờ, lúng túng nói: "Tôi hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi một tiếng anh Khâu mới phải."
A Bảo nghiêm mặt nói: "Nhập môn thì phải có trước sau, tôi làm sư huynh không được phép không biết phép tắc như vậy."
Khâu Cảnh Vân nhìn về phía Cung Cửu cầu cứu.
Cung Cửu vuốt cằm nói: "Đích xác thì cần phải gọi nó một tiếng sư huynh."
Khâu Cảnh Vân nhìn thấy A Bảo đang tươi cười đắc ý dào dạt, bất đắc dĩ thở dài nói: "Sư huynh."
A Bảo đắc ý vênh váo xua tay nói: "Không dám không dám. Không nghĩ tới lần này sư thúc lại mang cậu ra ngoài, thật tốt, người trẻ tuổi cần phải đi đây đi đó học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm."
Cung Cửu nhìn cậu đầy ý vị thâm trường.
A Bảo thức thời làm vẻ mặt nghiêm nghị.
Đồng Hoa Thuận nhờ thế mới biết cái vị trẻ tuổi dễ hoà đồng này cũng là người trong phái Ngự Quỷ, không khỏi tò mò đánh giá hắn.
Khâu Cảnh Vân mỉm cười xem như chào hỏi y.
Đồng Hoa Thuận cảm động nói: "Sư đệ đại nhân lớn lên trông thật là đẹp mắt."
A Bảo cố ý phụng phịu kêu lên: "Chẳng lẽ bộ dạng ta lớn lên không đẹp sao?"
Vài người chung quanh nghe vậy đều quay đầu nhìn cậu.
A Bảo đỏ mặt lên.
Khâu Cảnh Vân giải vây nói: "Đẹp, đương nhiên là đẹp." Lời này cũng không phải hoàn toàn là nịnh hót. Mặt của A Bảo là mặt tròn như trứng ngỗng điển hình, hai gò má phúng phính, hai mắt tròn xoe rất có thần, cái mũi hoàn mỹ, ánh mắt lại thông minh lanh lợi, toả sáng như ánh mặt trời.
"Nhưng mà không cùng một dạng giống nhau." Đồng Hoa Thuận nói," Sư đệ đại nhân lớn lên giống nhân dân tệ, A Bảo đại nhân thì lớn lên giống đô
-la Mỹ."
A Bảo bùi ngùi nói: "Nói như vậy, vẫn là ta có giá trị hơn mà."
Ở trong tai những người khác trên xe, những lời này của A Bảo nối tiếp theo chữ "đẹp" của Khâu Cảnh Vân, có vẻ hết sức kỳ dị. Trong lòng bọn họ nói thầm: "Hay là hai anh em nhà này làm nghề bán sắc mưu sinh?"
Đồng Hoa Thuận lắc đầu nói: "Em là nói sư đệ đại nhân có thể dùng trực tiếp, còn A Bảo đại nhân thì hầu hết mọi nơi không ai dùng, chỉ có một vài chỗ là miễn cưỡng dùng."
"Đô la Mỹ có thể đổi mà." A Bảo nói.
Cậu một mình tự hỏi tự đáp hết sức vui vẻ, ánh mắt những người khác nhìn cậu càng ngày càng kinh dị.
Đồng Hoa Thuận nói: "Tỉ suất hối đoái dao động rất lớn, sẽ bị mất giá đó."
A Bảo: "......"
Khâu Cảnh Vân cười nói: "Sư huynh, quỷ sử của anh thật là hiểu biết."
Tứ Hỉ lập tức bon chen xum xoe: "Vậy quỷ sử của sư đệ đại nhân đâu?"
Hai tay giang ra của Khâu Cảnh Vân chậm rãi khép lại, buồn bả nói: "Ta phái chúng nó đi làm vài chuyện rồi."
Đồng Hoa Thuận hâm mộ nói: "Thật tốt, thế mới là sống chứ."
Bây giờ lại đến phiên người thanh niên này tự hỏi tự đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!