Chương 19: (Vô Đề)

Ba chữ sưu hồn chú nói ra thì nghe rất đơn giản, nhưng làm thì không dễ dàng như vậy. Trước đó, thứ mà Đàm Mộc Ân sưu là hồn phách của chính hắn, hắn có thể dựa vào chính là cảm ứng giữa hồn phách với hồn phách, còn hiện tại, muốn sưu hồn phách của người khác, e rằng phải mượn sức mạnh của quỷ soa mới được.

Đàm Mộc Ân dùng chút minh tệ mãi lộ, sau đó lấy ra một cái hình nhân bằng giấy, bắt đầu làm phép.

A Bảo yên lặng ngồi chồm hổm ở bên cạnh, lưng dựa vào tường, nhìn qua thật giống một tên ăn xin nghèo đói.

Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu thò đầu ra nhỏ giọng nói: "Đại nhân, người không thấy đói bụng sao?"

" Không phải." A Bảo yếu ớt nuốt nước miếng một cái nói, "Ta đã chết đói rồi."

Sự việc cứ phát sinh hết chuyện này đến chuyện khác, cậu thật sự không thể không biết xấu hổ ở trước mặt Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong mở miệng nói mình muốn ăn cơm. Đương nhiên, cũng có chút sợ một khi cậu mở miệng, sẽ bị hai người kia liên thủ đập cho một trận. Đàm Mộc Ân vốn đã nhìn cậu không vừa mắt còn không nói, Liên Tĩnh Phong thì từ lúc ở ga ra đã thể hiện vũ lực của hắn xong, cậu mất hết niềm tin rằng trên thế giới này còn có người nào ôn nhã như ngọc nữa.

Tứ Hỉ nói: "Đại nhân......"

"Cái gì?"

"Người cố chịu đựng đi."

"Chẳng lẽ hiện tại ta không phải là đang chịu đựng hay sao? Chẳng lẽ hiện tại ta đang gặm tường hay sao?"

"Người trông như đang bị nghẹn vậy."

"...... Nghẹn cùng chịu đựng có cái gì khác nhau hả?"

"Người chịu đựng sẽ thật yên lặng."

"Trước khi bị em phát hiện, ta vẫn rất yên lặng!"

"Thế nhưng biểu cảm của người rất phong phú." Tứ Hỉ nói, "Có nguy cơ chạm vào là nổ ngay."

"Ha hả, ha hả, ha hả a......" A Bảo nghiêm mặt nói, "Em vừa đụng vô cái ngòi nổ rồi đó."

Tứ Hỉ quay đầu, ngửa mặt nhìn cậu.

A Bảo vừa lúc rũ mi nhìn xuống.

Một người một quỷ ở trong một cái góc tối như mực cứ như vậy quỷ dị mà nhìn nhau.

"Liếc mắt đưa tình để sau đi." Đàm Mộc Ân nhìn qua, "Lại đây, cho xin chút máu."

Thân thể A Bảo dựa như dán dính vào vách tường, sắc mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa.

Đàm Mộc Ân nói: "Cậu không muốn tìm sư đệ sư thúc cùng quỷ sử của cậu về à?"

A Bảo nói: "Tôi muốn chứ sao không, nhưng tôi không muốn lấy mạng sống của mình ra để đổi đâu."

Đàm Mộc Ân nghiến răng nói: "Chẳng qua là một giọt máu trên đầu ngón tay mà thôi, đâu cần phải chặt đầu moi tim gì đâu chứ." Nếu không phải muốn triệu hồi ra quỷ soa cần phải có máu của cậu, hắn cũng lười cùng cậu cò kè mặc cả.

Quỷ soa đã nhập vào hình nhân giấy lắc lư đi về hướng A Bảo.

A Bảo khó xử rút tay về nói: "Tôi không thể đâu a, cái kia, tôi trời sinh ít bạch cầu, miệng vết thương khép lại rất chậm......"

Đàm Mộc Ân ba bước cũng thành hai bước xông qua, nắm tay cậu lên dùng kim đâm xuống.

"A!" A Bảo siết chặt nắm tay hô đau.

Một giọt máu từ ngón tay của A Bảo chảy ra, tên hình nhân giấy kia nháy mắt đã nhào tới, mở cái mồm to của nó đang muốn cắn xuống, nhưng mới nửa đường đã bị một cánh tay vừa xuất hiện xách lên.

A Bảo giật mình nhìn vị tổ sư gia không biết từ nơi nào vừa nhảy ra đang một tay bắt lấy hình nhân giấy, một tay bắt lấy ngón tay của mình đưa vào miệng mút..... Cậu theo bản năng muốn rụt ngón tay lại, lại bị cắn một ngụm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!