Chương 17: (Vô Đề)

Tiếng lạch cạch càng phát ra rõ ràng hơn.

A Bảo cảm thấy được hai mắt của gã đàn ông nhìn về phía mình tràn ngập lệ khí, tựa như muốn đem cậu xé tan ra thành trăm mảnh vậy.

"Đàn đầu gỗ, "A Bảo run giọng nói, "Hắn đang lấy mắt giết người kìa."

Đàm Mộc Ân không có tâm tư đâu mà để ý đến cậu, hắn cầm lấy bút, ở trước ngực của gã đàn ông đo đo đạc đạc, sau đó đặt bút xuống.

Chú ngữ ở dưới ngòi bút của hắn uốn lượn, hành văn liền mạch lưu loát.

Cái đầu chuyển động của gã đàn ông rốt cục cũng dừng lại, vừa lúc hướng về phía Trương Giai Giai, ánh mắt vốn hung ác tàn nhẫn của gã cũng dần dần nhu hòa xuống.

A Bảo nhiễu đến bên cạnh Đàm Mộc Ân, thành kính vươn tay ra hỏi: "Muốn tôi giúp anh cầm quần áo hay không?"

Đàm Mộc Ân ù ù cạc cạc mà nhìn cậu một cái, chuyển tới sau lưng của gã đàn ông, tiếp tục tô tô vẽ vẽ, "Tôi không cởi."

" Kỳ thật là tôi muốn hỏi anh, có muốn tôi cầm di động dùm cho anh hay không?" A Bảo nói, "Liên Tĩnh Phong đã rời khỏi đây rất lâu rồi đó."

Đàm Mộc Ân không hé răng, vạch xong nét vẽ cuối cùng, nhìn thấy định thân chú phía trước và phía sau lưng của gã đàn ông đều đã được mực chu sa vẽ thành một cái bản in, mới lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu.

A Bảo lục lọi nhật ký cuộc gọi, cư nhiên một loạt thật dài đều là cái tên Liên Tĩnh Phong.

Đàm Mộc Ân vốn đang nhấc chân muốn đi tìm Trương Giai Giai, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của cậu, bước chân không tự chủ được dừng lại, "Cậu  đang xem cái gì đó?"

"Không có gì." A Bảo bên ngoài thực bình tĩnh, nội tâm lại đang rít gào: Đừng nói là tam tông lục phái sẽ thay đổi thành tam tông ngũ phái đi...... Phái Thanh Nguyên và phái Hoàng Phù sẽ có....... gì gì đó nha...... Chờ đến khi thanh âm của Liên Tĩnh Phong truyền đến từ phía đầu dây bên kia, A Bảo mới phát hiện cậu đang thất thần nghiêm trọng.

"Tôi tìm được ba cái bình mà cậu đã nói rồi." Thanh âm của Liên Tĩnh Phong thực trầm, cùng giọng nói hoà nhã ngày thường như của hai người khác nhau vậy.

A Bảo nói: "Trong bình có linh hồn không?"

Liên Tĩnh Phong nói: "Nói cho tôi biết vị trí của các cậu đi, tôi tới đón."

"Chúng tôi đang ở phía nam, giữa khu A01 và A19." A Bảo dừng một chút, lại nói, "Anh đừng cúp điện thoại, chúng ta nói chuyện một chút đi." Cậu nghĩ, có rất nhiều bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết đều là sau khi nhân vật nào đó vừa mới phát hiện được chân tướng hoặc manh mối liền bất ngờ bị đưa đến nơi khác, sau đó kịch truyền hình liền kéo dài lê thê thêm năm sáu tập, tiểu thuyết thì kéo nhẵng thêm năm sáu chương, diễn viên mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là tên kia muốn nói chuyện này a. Xỉu!

Rõ ràng chỉ cần một câu là có thể nói rõ ràng rồi, cần gì phải gặp được mặt mới chịu nói chứ.

Liên Tĩnh Phong không có hỏi nguyên nhân vì sao, cũng không mở miệng nói chuyện.

A Bảo cứ như vậy mà nghe âm thanh hô hấp của hắn, cậu quay đầu lại, sau đó...... Giật mình gào lên "Đàn đầu gỗ, anh đang sờ chỗ nào đó?!"

Tay của Đàm Mộc Ân nguyên bản đang muốn vươn ra lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

A Bảo vẻ mặt oán giận nói, "Đàn đầu gỗ, tôi vốn cho rằng anh chỉ là người bụng dạ hẹp hòi một chút, khô khan cố chấp một chút, không nghĩ tới a không nghĩ tới, anh cư nhiên lại là một tên sắc lang thâm tàng bất lộ nha."

Đàm Mộc Ân trầm mặc một chút, mới hỏi: "Có phải Trương Giai Giai đang ở trước mặt tôi hay không?"

A Bảo nói: "Đừng nói là anh muốn nói với tôi thực ra anh là một người mù nha, trước đây đều dùng cái mũi cùng cái lổ tai của mình để xác định sự tồn tại của tôi nha?"

"Tôi nhìn thấy cậu, "Đàm Mộc Ân nói: "Thế nhưng tôi không nhìn thấy Trương Giai Giai."

"Ha ha ha!" A Bảo cười to ba tiếng, sau đó nghiêm mặt nói, "Một chút cũng không buồn cười."

Đàm Mộc Ân nói: "Thật sự. Tựa như lúc trước ở trường quay đột nhiên không thấy cô ấy vậy..... "

A Bảo nhớ tới khi nãy cậu nhìn thấy Trương Giai Giai, Đàm Mộc Ân hình như giật mình hỏi một câu "Làm sao?", chẳng lẽ hắn thật sự nhìn không thấy? Cậu nâng tay, chỉ vào vị trí của Trương Giai Giai, "Cô ấy là ở chỗ này, chỗ vừa rồi mà anh sờ chính là ngực của cô ấy đó."

Đàm Mộc Ân sắc mặt cứng đờ, màu đỏ ửng lấy gò má làm trung tâm chậm rãi lan ra, cuối cùng lan tràn đến tận mang tai. Tay hắn đang nâng ở giữa không trung, nhất thời không biết phải thả xuống chỗ nào.

A Bảo nói: "Hướng phải năm centimet, lại về phía trước mười centimet."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!