Lúc A Bảo nghe được tin Trương Giai Giai lại mất tích lần thứ hai thì đã không còn kinh hoảng như lần đầu tiên nữa, cùng một chuyện mà trãi qua ba lần trong vòng hai mươi tư giờ, cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ học được cách bình tĩnh mà thôi.
"Cậu không thấy khẩn trương sao?"
A Bảo nói: "Không phải anh đã dùng thiên lý linh sao?"
Đàm Mộc Ân nói: "Tôi không nghe thấy tiếng chuông, chắc là đã bị tháo bỏ rồi. Đối phương chắc chắc cũng là người trong giới chúng ta."
A Bảo trầm mặc.
"Nếu người đó thật sự là Khâu Cảnh Vân thì phải làm sao bây giờ?" Đàm Mộc Ân nói.
A Bảo nói: "Tôi sẽ động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí."
Đàm Mộc Ân liếc cậu.
A Bảo nói: "Nếu như vô dụng, các anh liền động chi dĩ thủ, hiểu chi dĩ nắm đấm!"
Đàm Mộc Ân nói: "Ngộ nhỡ còn có cả sư thúc của cậu nữa thì phải làm sao?"
A Bảo do dự nói: "Cái này, tôi cũng sẽ tiếp tục động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí. Nếu vẫn không được thì tôi sẽ bảo hộ mình cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không đứng ở chiến tuyến bên kia đâu."
Đàm Mộc Ân nói: "Nếu như có cả sư phụ của cậu luôn thì sao?" Hắn mới vừa hỏi xong, liền phát hiện A Bảo đang dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình, không khỏi cau mày nói: "Cậu đang nhìn cái gì chứ?"
A Bảo nói: "Tôi đang suy nghĩ, không phải là anh đang muốn dụ dỗ tôi đó chứ."
"Dụ dỗ?"
A Bảo gật đầu nói: "Tôi cũng biết tôi là kỳ tài học pháp thuật trăm năm khó gặp được, các đại môn phái đều mơ ước có thể thu nhận tôi nhập môn, tâm tình này tôi có thể hiểu được mà, nhưng mà......Ể, Anh cởi quần áo để làm chi vậy?"
Đàm Mộc Ân cầm áo ngoài đưa cho cậu, sau đó cởi tiếp áo sơ mi.
A Bảo nhìn nhìn bốn phía. Gã bảo an kia từ lúc bọn họ tiếp điện thoại đã len lén trốn đi mất, cho nên nguyên một cái đại sảnh rộng thênh thang bây giờ cũng chỉ có hai ngừơi bọn họ mà thôi.
"Đừng nói là anh muốn dùng mỹ nhân kế quyến rũ tôi đó nha?" A Bảo khó xử vò đầu nói, "Anh tự mình làm mồi nhử có phải là coi thường tôi quá hay không. Hay là anh bỏ ra chút tiền mướn người nào có kinh nghiệm một chút đi nha......Á, Anh lấy đao ra làm chi?"Cậu vội vã lui ra phía sau hai bước.
Đàm Mộc Ân rút vỏ đao ra, hoá ra chỉ là một cây bút. Hắn từ đó rút cây bút ra, sau đó bắt đầu vẽ đồ án lên ngực mình.
A Bảo dán sát lại để nhìn.
Mực chu sa màu đỏ thấm vào khuôn ngực trắng nõn, rất nhanh hóa thành một đạo phù.
"A Bảo kinh ngạc nói: " Là sưu hồn chú sao?"
Đàm Mộc Ân nói: " Tôi đem một hồn một phách của mình phong ấn ở trong cơ thể của Trương Giai Giai rồi, cho dù đối phương có dùng cách nào khác để giam giữ hồn phách, cũng không thể chặt đứt được ba hồn bảy vía của tôi cảm ứng với nhau."
"A Bảo nói: "Việc này rất mạo hiểm đúng không?" Những người như bọn họ thường xuyên cùng Quỷ Hồn linh tinh các thứ tiếp xúc, mất đi một hồn một phách sẽ làm cho năng lực cùng thực lực đề kháng của cơ thể suy yếu đi rất nhiều, ngộ nhỡ một hồn một phách này không về được nữa thì chẵng những phái Hoàng Phù phải thay đổi chưởng môn mà từ nay về sau cuộc sống của Đàm Mộc Ân sẽ vô cùng bi thảm do bị oan hồn ác quỷ quấn thân, cái giá phải trả quá lớn, không thể lường được.
Đàm Mộc Ân nói: "Nhận tiền của người ta thì phải thay người ta tiêu tai giải nạn thôi."
A Bảo pha trò nói: "Ý anh là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ấy à."
Đàm Mộc Ân khó hiểu nhìn cậu một cái, bất thình lình rùng mình nói: "Tôi đã cảm ứng được rồi."
A Bảo thấy hắn bỗng nhiên chạy đi, liền ôm quần áo đuổi theo, "Này này, coi chừng cảm lạnh đó."
Taxi theo chỉ dẫn của Đàm Mộc Ân quẹo trái quẹo phải một thôi một hồi rốt cuộc cũng dừng lại trước một dãy cao ốc cao chọc trời.
A Bảo xuống xe, liền lấy làm kinh hãi nói: "Nơi này không phải là....?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!