"Hóa ra", Hằng Uyên khẽ cười, "Nguyên thần của ngươi có hình dạng thế này."
Gió nổi mây phun trong mắt Đại Kính Tiên còn kịch liệt hơn cả đại chiến vừa kết thúc. Đáng tiếc, Nguyên thần của hắn vừa bị phân đôi, thân thể lại bị sát khí ăn mòn, thần lực không còn, bằng không, chỉ cần có một phần phần thắng, hắn có chết cũng đem gương mặt cười cười vô tội kia hung hăng nghiền nát!
"Cảm xúc kích động sẽ khiến khí huyết cuồn cuộn, thương thể tăng thêm."
"Đây không phải là điều mà ngươi hi vọng sao?"
"Hi vọng thương thể ngươi tăng lên? Ta mới không cầu nguyện nhàm chán như vậy. Dù sao thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Hằng Uyên cười thành nhã hiền hòa nhưng lời nói ra lại tựa như dao.
"
"Bọ ngực bắt ve, chim sẻ rình sau". Ai mà biết được chim sẻ từ đầu đến cuối đều bị thợ săn ngắm trước." Đại Kính Tiên đem toàn lực đứng dậy, nhìn thẳng mặt hắn, "Khi nào thì ngươi bắt đầu kế hoạch? Truyền thuyết cương thi vương và trình tự luyện chế cương thi vương là cạm bẫy mà ngươi đã thiết kế sẵn cho ta đúng không?"
Hằng Uyên vô tội nháy mắt, "Oan uổng. Trước kia khi ngươi đánh lén cũng không gửi thư báo trước cho ta, ta cũng không đối chiến, sao ta có thể biết là ngươi đánh ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán để rồi phân liệt Nguyên thần để bảo toàn tính mạng. Sao có thể biết ngươi lại vô sỉ lấy di vật của ta, còn lấy một quyển tiểu thuyết của ta để làm sách học?" =.=
Đại Kính Tiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười thê lương, một lúc sau mới lẩm bẩm, "Đúng vậy, là ta ngu ngốc. Rõ ràng đã bị lừa một lần nhưng vẫn lại bị lừa lần thứ hai."
Hằng Uyên thở dài, "Hoặc Thương, Nguyên thần đan đã bị dùng nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không từ bỏ sao?"
Đại Kính Tiên bị lời nói vô sỉ của hắn làm tức run người, "Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ bỏ qua sao?"
"Ta căn bản không hứng thú với ngôi vị Thiên Đế."
"Đúng vậy. Ngươi là thượng cổ đại thần, địa vị được tôn sùng, thậm chí còn ở phía trên Thiên Đế, chư tiên thần phật không ai không nhượng ngươi ba phần, sao ngươi có thể hiểu nỗi thống khổ của ta?" Đại Kính Tiên cười lạnh, "Mỗi lần có yêu ma đột kích đều là ta đi đầu chiến đấu. Nếu thắng lợi là điều đương nhiên, nếu thua thì thành tội không thể tha thứ. Ta vì Thiên Đình mà vào sinh ra tử, lập bao nhiêu chiến công nhưng để làm gì?
Trước mặt Thiên Đế ta chỉ là một thần tử, vẫn phải khúm núm, chỉ có thể nghe theo. Nếu hắn là minh quân thì thôi, ta không so đo nhưng ngươi nhìn hắn mà xem, suốt ngày trầm mê, không làm được gì cả. Ta có điểm nào không bằng hắn? Dựa vào cái gì mà hắn là Thiên Đế còn ta lại không thể?"
Hằng Uyên thở dài, "Thiên mệnh đã định, không thể nghịch chuyển."
"Thiên mệnh?" Đại Kính Tiên phẫn nộ, "Nếu là thiên mệnh, vì sao ta có thể lãnh đạo thiên binh thiên tướng đánh vào Thiên Đình như vào chốn không người? Nếu là thiên mệnh, vì sao ngai vàng Thiên Đế từng nằm trong tay ta dễ như trở bàn tay?"
Hằng Uyên nói, "Nhưng ngươi đã thua."
"Đó là vì ngươi!"
"Sự tồn tại của ta chẳng lẽ không phải do thiên mệnh?"
Đại Kính Tiên ngẩn ra, kinh nghi nhìn hắn.
Hằng Uyên nói, "Ngươi thực sự cho là do ta tham luyến tam giới mới ở lại chứ?"
"Ngươi nói...."
"Ta không làm được gì cả." Hằng Uyên nói, "Thiên Đạo huyền ảo, sao có thể hiểu thấu đáo? Ta chỉ không nghĩ để tam giới rung chuyển, sinh linh đồ thán mà thôi."
Đại Kính Tiên cúi đầu, cười khổ, "Thắng làm vua, thua làm giặc. Thua ở trong tay ngươi ta cũng không oán." Hắn ngẩng đầu nhìn Hằng Uyên, trong mắt có phức tạp, có khâm phục, có cả khinh bỉ.
"Ánh mắt của ngươi cho ta thấy ngươi vẫn còn nghi vấn."
"Ta không biết nên bội phục hay khinh thường ngươi. Vì đối phó tay mà ngay cả thần thú âu yếm của mình cũng có thể hi sinh." Đại Kính Tiên nói, "Ta nhớ khi trước lúc ta dùng Khốn thú trận để vây Thượng Vũ, ngươi đã liều lĩnh, thậm chí không từ việc hủy Nguyên thần để cứu y. Ta đã nghĩ ngươi đối với y là chân tâm."
"Là thật tâm." Hằng Uyên thừa nhận không chút do dự.
Đại Kính Tiên nói, "Nhưng ngươi lại trơ mắt khoanh tay đứng nhìn ta giật dây y, trở mắt để y dùng người sống để luyện cương thi, trơ mắt nhìn y vì gặp ngươi mà đi vào con đường vạn kiếp bất phục."
Hằng Uyên nói, "Nếu có thể, ta cũng không tình nguyện. Thượng Vũ không phải đối thủ của ngươi, Ấn Huyền hay tam tông lục phái chỉ là phàm nhân, Đinh Côi Bảo dù là nhân tài nhưng có cố gắng thì cũng chỉ có thể là một Ấn Huyền thứ hai. Cho dù có thêm ta thì cũng không thể nắm phần thắng. Ta không thể mạo hiểm vì một khi thua thì ngươi sẽ chiếm được tam giới hoành hành." Về bản cương thi vương kia hắn vốn đem bên người xem như lưu một đường lui, không nghĩ tới nó thực sự có công dụng.
Không phải là chưa từng do dự nên hắn phải chạy ngược chạy xuôi bồi dưỡng Thiên Đạo tông, liên hợp Thiên Đạo Tông để bồi dưỡng Ấn Huyền nhưng cho dù thế nào thì phần thắng cũng không nhiều nên suy nghĩ mãi hắn quyết định không cản Thượng Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!