Chương 150: (Vô Đề)

"Nghe nói Hằng Uyên lấy Nguyên linh đan vì muốn giúp ngươi thoát thai hoán cốt. Là chủ nhân của Nguyên linh đan, ta có tư cách khoét ngực ngươi để xem nó hiện tại thế nào." Ngón tay Đại Kính Tiên đột nhiên dài ra, chụp vào lồng ngực Thượng Vũ.

"Dừng tay!" A Bảo vọt lên phía trước lại bị ba bán cương thi ngăn lại/

Khâu Cảnh Vân nhìn A Bảo rồi lại do dự nhìn Thượng Vũ. Tuy nhìn cục diện trước mắt, Đại Kính Tiên là kẻ thù lớn nhất nhưng việc xấu Thượng Vũ làm không ít, y không phải là người lương thiện gì. Hơn nữa y từng hạ nguyền rủa lên Đồng Hoa Thuận, hắn cũng không dư đồng tình mà làm như A Bảo.

Đại Kính Tiên nghiêng mắt nhìn A Bảo, ánh mắt không rõ là đồng tình hay cười nhạo, "Tuy ta làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ nhưng Thượng Vũ cũng không phải là vô tội. Kẻ không ngừng dùng sống để thí nghiệm phương pháp luyện chế cương thi.... là y."

A Bảo cắn môi, ánh mắt kiên định dao động.

Đại Kính Tiên nói, "Cậu không nghe qua câu Mượn đao giết người sao? Nếu không có ta thì một đám yếu ớt như các cậu thì đến ngày tháng nào mới giết được y?"

Nửa ngày sau, A Bảo mới nghẹn ra một câu, "Lướt trời lồng lộng, tuy thưa như khó lọt. Ta tin tưởng Thiên Đế sẽ không bàng quan như vậy!"

Đại Kính Tiên cười ha hả, cười đến run cả người.

Từ khi quen biết hắn đến nay, A Bảo chưa từng thấy hắn cười luống cuống đến vậy.

Đại Kính Tiên ngừng cười, "Thượng Vũ luyện chế cương thi đã không phải là một hai năm, cậu có thấy Thiên Đình nhúng tay vào không?"

"Ách, không phải là một năm phàm trần mới bằng một ngày hạ giới sao?"

"Một ngày ở Thiên Đình cực lâu, tuyệt đối không giống với những gì mà cậu nghĩ đâu."

"Không đúng, Thiên Đình không phải là luôn chú ý đến ông sao?"

"Ta?" Đại Kính Tiên nghĩ nghĩ, tốt cuộc nhớ tới lý do thoái thác của hắn lúc trước, "Đúng là chuyện A Thủy hồn phi phách tán là lý do ta rời khỏi Thiên Đình nhưng sao khi ta rời đi thì họ đã không còn quản chuyện của ta nữa rồi. Ta lưu lại Đại Kính Sơn (cái ngọn núi trước thôn Nguyệt Quang ở quyển 3 đó) cũng không phải là vì lệnh cấm của Thiên Đình mà chỉ đơn thuần muốn lấy phương pháp luyện chế cương thi thôi.

Chủng loại cương thi rất nhiều, trong truyền thuyết cũng ghi lại rất nhiều nhưng ta cần loại luyện chế ra cương thi vương nên phải đích thân nhìn mới được."

A Bảo nói, "Sao ông biết Thiên Đình mặc kệ? Lỡ như họ tính toán ủ mưu thì sao?" Cậu nói xong thì cảm thấy chuyện này rất có khả năng sau đó lại hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng. Nếu vô ý vạch trần kế hoạch của Thiên Đình thì quả thực là tội ác tày trời.

Đại Kính Tiên lắc đầu cười lạnh, "Cậu nghĩ tại sao ta và Thượng Vũ không kiêng nể ai mà ngang nhiên luyện chế cương thi? Thiên Đình đã sớm bị truyền thuyết Thiên Ngoại Thiên mê hoặc thần hồn điên đảo, suốt ngày tìm con đường dẫn tới Thiên Ngoại Thiên. Về phần chuyện khác, bọn họ chẳng có chút hứng thú nào cả. Với một Thiên Đình như vậy thì các cậu cũng chẳng tin tưởng hay có chỗ tốt gì được, không bằng quy thuận ta, ít nhất thì ta có thể dẫn dắt thế giới này đi theo quỹ đạo của nó."

(*Thiên Ngoại Thiên: Ý là mấy bác Thiên Đế này nọ tin là còn có một "Thiên Đình" khác cao hơn cấp bậc Thiên Đình hiện tại của mấy bác nên muốn tìm đường để tới.)

A Bảo trảm đinh chặt sắt nói, "Quỹ đạo hiện tại của thế giới cũng tốt lắm! Nhân dân cả nước đều rất hạnh phúc!"

".... Cậu đang lừa ta phải không? Không phải là ta không xem tin tức."

"Có lẽ còn rất nhiều vấn đề chưa thể giải quyết nhưng chúng tôi lúc nào cũng cố gắng tìm kiếm biện pháp."

Đại Kính Tiên rốt cuộc đã nhận ra tư tưởng của hai người vốn không thể cùng nhau nên từ bỏ việc thuyết phục cậu, nói với Thượng Vũ vốn đang cố gắng nắm bắt từng giây phút để nghỉ ngơi, "Đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi. Ta đưa ngươi "đi" luôn thôi. Như vậy thì ngươi có thể đoàn tụ với Hằng Uyên sớm một chút."

Thượng Vũ nhắm mắt lại, không thèm quan tâm.

Đại Kính Tiên nâng tay, một vũ khí dài hơn ba xích xuất hiện trong tay hắn, tựa như lưỡi hái tử thần, phần cong dài khoảng một xích, tựa như móng vuốt của dã thú.

Toái Nguyệt trảm nhật tuyệt tình?

Thần khí vốn được A Bảo phác thảo đẹp rạng rỡ trong đầu nháy mắt tan biến.

Bàn tay Đại Kính Tiên chuyển động, lưỡi hái chém xuống, cách đầu Thượng Vũ không tới một thước.

Nguy hiểm!

Hai chữ bị A Bảo ngậm chặt trong miệng, trong đầu tựa như có hai ý niệm đang giao chiến.

Đại Kính Tiên nói đúng, mạng người dưới tay Thượng Vũ tuyệt đối không ít hơn Đại Kính Tiên, muốn nói đến ai đáng chết hơn thì Đại Kính Tiên hạng nhất y cũng phải được hạng hai. Nhưng.... dù sao thì đó cũng là một sinh mệnh a. Ở chung cùng Thượng Vũ mấy ngày, tuy cậu không thể coi Thượng Vũ là bằng hữu nhưng cũng có thể xem là người quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!