Mấy chữ "người mà cậu nói cậu không liên lạc được đấy" dùng đến ý tứ hàm xúc. Ngay cả người ngoài như Trương Giai Giai cũng nghe ra ý ở trên mặt chữ.
A Bảo hình như căn bản không có chú ý tới điểm ấy, vẫn mở lớn con mắt hỏi: "Sư đệ à? Vậy anh có tiện thể nhìn thấy sư thúc của tôi luôn không?"
"Không có." Đàm Mộc Ân xị mặt nói, "Lúc ấy ở đó chỉ có một mình cậu ta."
A Bảo nói: "Vậy sau đó thì sao? Anh có hỏi cậu ta vì sao lại xuất hiện ở chỗ này hay không?"
Đàm Mộc Ân nói: "Tôi đuổi theo, nhưng không thấy cậu ấy. Tôi tìm ở chung quanh một vòng, cũng không tìm được cậu ấy. Lúc quay về trở lại thì thấy Trương tiểu thư một mình nằm ở bên ngoài quán cà phê, tôi liền đánh thức cô ấy."
Liên Tĩnh Phong hỏi: "Anh đi ra ngoài khoảng bao lâu?"
Đàm Mộc Ân nghĩ nghĩ nói: "Không đến nửa giờ."
A Bảo hồi tưởng những chuyện mà mình đã trải qua, trước sau thêm giảm cũng xấp xỉ nửa giờ. Nói cách khác, trong vòng nửa giờ đó, đầu tiên là Trương Giai Giai bị người ta bắt đi, Đàn đầu gỗ thì nhìn thấy sư đệ, sau đó cậu gọi điện thoại cho sư phụ cùng Liên Tĩnh Phong, gọi được một nửa, Ấn Huyền tổ sư gia xuất hiện, đem cậu dẫn tới bãi đỗ xe ngầm. Ngay sau đó Ấn Huyền tổ sư biến mất, cậu trong tầng ngầm đó nhìn thấy một gian phòng quái gở, gặp được một gã bảo an có thể nhìn thấy được Tứ Hỉ, lúc quay trở lại lại phát hiện ba cái bình trong căn phòng kỳ quái đó không còn nữa, có thể là bị gã bảo an quái gở kia mang đi, cuối cùng lại xuất hiện một gã bảo an nữa..... Cậu dùng một cái bùa định thân định trụ hắn, sau đó thì chạy về phim trường, cùng lúc đó, Đàn đầu gỗ trở về, phát hiện Trương Giai Giai bị bỏ bên ngoài quán cà phê?
Vừa nghe thì hình như là cả hai chuyện hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau, nhưng tại sao cứ cảm thấy trong đó hình như có cái gì đó dây mơ rễ má với nhau chứ?
" Cậu nghĩ tới cái gì?" Đàm Mộc Ân theo dõi cậu.
" Tôi đang suy nghĩ, "A Bảo quay đầu nhìn về phía Trương Giai Giai, "Sau khi cô bị bắt đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Mộc Ân tuy rằng biết A Bảo cố ý dẫn dắt đề tài rời đi, nhưng vấn đề cậu hỏi cũng là vấn đề mà hắn muốn biết, chỉ có thể bất mãn liếc mắt nhìn cậu, sau đó thì quay đầu nhìn về phía Trương Giai Giai.
Tâm trạng của Trương Giai Giai dường như ổn định hơn rất nhiều, từ bên cạnh chỗ ngồi rút ra một chai nước khoáng, uống hai ngụm mới nói: "Tôi rất nhanh chìm vào hắc ám, sau đó phát hiện mình nằm ở trên một cái giường rất nhỏ, chân của tôi đụng tới song sắt cuối giường, bên cạnh là một bức tường, không có cửa sổ, nhưng mà trong phòng có gió đang thổi......"
Tim A Bảo đột nhiên đập tăng tốc. Việc này có nghĩa là......
"Bên cạnh hẳn là có hai người vừa đến, tôi không thể xác định, tuy rằng tôi chỉ nghe được âm thanh của một người, thế nhưng tôi khẳng định lúc ấy nhìn thấy ở cuối giường có một bóng dáng, nhưng mà vị trí cũng không giống như là người kia đang nói chuyện...... Các anh hiểu được ỵ́ của tôi không?"
Liên Tĩnh Phong ôn nhu nói: "Cô nhìn thấy một bóng dáng, nghe được âm thanh của một người, nhưng bọn hắn có thể không phải ở chỗ đó."
" Lúc ấy tôi rất căng thẳng, có thể là tôi nhận định sai cũng không chừng."
"Cô đã làm tốt lắm. Không phải mỗi người trong hoàn cảnh nguy hiểm mà còn có thể quan sát xung quanh cẩn thận được như cô đâu."
Đại khái là mấy câu khen ngợi của Liên Tĩnh Phong đã trấn an được tâm trạng căng thẳng của Trương Giai Giai, rốt cục cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi bước lên xe đến giờ. "Cám ơn anh."
Đàm Mộc Ân nói: "Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó, tôi nghe được một tràng chú ngữ, sau đó có một lá bùa dán tại trên trán của tôi, qua một lát, trên không hình như bắn lên cái gì đó. Ngay sau đó tôi cảm thấy được linh hồn của tôi từ trong thân thể xuất ra. Không phải cảm giác chóng mặt khi sinh bệnh, mà là quả thật xuất ra, tôi cảm giác được hết sức rõ ràng lá bùa kia lướt qua trên trán mình, tôi thấy mình càng lúc càng gần trần nhà, đúng lúc này, tôi nghe được cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, ngay sau đó lại ầm một tiếng nữa, hình như là đóng lại, lập tức tôi liền chìm vào bóng tối, trong mông lung tựa hồ có người ôm tôi lên, chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang tựa trên bàn ở ngoài quán cà phê, rồi thì thấy anh."Cô nhìn Đàm Mộc Ân, trong mắt mang theo cảm kích.
Đàm Mộc Ân lúng túng nói: "Thực ra tôi chưa làm gì cả."
Liên Tĩnh Phong thấy A Bảo ngồi ở bên cạnh đờ người ra, hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Tôi đang suy nghĩ, có lẽ lúc ấy tôi biết Trương Giai Giai bị nhốt ở đâu, "A Bảo lắc lắc đầu, cậu không thể ngờ tới, chính lúc mình đang ở ngoài phòng do dự đi tới đi lui thì Trương Giai Giai lại ở bên trong căn phòng đó.
Đàm Mộc Ân nheo mắt lại, nói: "Cậu có ý tứ gì?"
A Bảo hít sâu một hơi nói: "Các anh đều đã nói chuyện mình trải qua rồi, bây giờ nên đến phiên tôi nói chuyện mà tôi đã trải qua."
Những việc trải qua của cậu hiển nhiên so với Đàm Mộc Ân phấn khích hơn nhiều lắm. Từ khi Ấn Huyền tổ sư xuất hiện đến căn phòng cùng tên bảo an quỷ dị trong bãi đỗ xe ngầm, đến cuối cùng chạy trốn ra từ lối đi ngầm, toàn bộ quá trình đều không có ai cắt ngang lời cậu.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong hình như cũng bị câu chuyện ngắn ngủi mà phong phú của cậu hù sợ.
Trương Giai Giai tựa hồ lắp bắp kinh hãi: "Vậy vào lúc đó, cậu ở ngoài cửa?"
A Bảo cười khổ nói: "Mặc dù có thể là trùng hợp, nhưng tôi cho rằng xác suất quá nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!