Liên Tĩnh Phong một tay cầm di động, tay kia từ sau lưng rút ra một thanh kiếm gỗ đào thu nhỏ, chậm rãi thăm dò một vòng quanh tầng hầm.
A Bảo trong điện thoại không ngừng giải thích cho hắn những chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Liên Tĩnh Phong vừa nghe vừa nhíu mày.
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, A Bảo không giấu diếm chuyện nam tử tóc trắng nữa. Bên này cậu mới vừa mở đầu câu chuyện, sắc mặt của Liên Tĩnh Phong liền thay đổi, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên nặng nề lên, "Tóc dài màu trắng sao?"
A Bảo nói: "Ân."
"Có phải người đó có hai hàng lông mày dài nhỏ, khóe mắt thiêu lên, mũi thẳng tắp, môi không cười cũng nhếch lên hay không?"
A Bảo ngẩn người. Nam tử tóc trắng để lại cho cậu ấn tượng rất sâu đậm, nhìn tốt lắm, nhưng thật sự không có quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết như Liên Tĩnh Phong vậy, hiện tại nghe hắn tả mà hình dung từng chút một, hình như cũng là một khuôn mặt giống như vậy. "Hình như …. vậy."
Liên Tĩnh Phong đầu bên kia sau một lúc lâu không nói gì.
A Bảo bị sự im lặng của hắn dọa sợ, vội hỏi: "Hắn là......"
Liên Tĩnh Phong hít một hơi thật sâu, đang muốn nói ra đáp án, lại phát hiện đầu kia đang nói một nửa đột nhiên nín thinh "A Bảo?"
Không phải A Bảo không muốn tiếp tục nói tiếp, mà là đang lúc ở sau lưng một người "nói xấu" người ta thì chính chủ đột nhiên nhảy ra trước mặt, cho dù là ai đi chăng nữa cũng phải ngậm ngùi mà câm nín.
Nam tử tóc trắng đưa tay nắm tay A Bảo, mạnh mẽ đem cậu còn chưa kịp leo lên xe taxi kéo xuống.
Tài xế taxi không kiên nhẫn quay đầu lại nói: "Ê! Mấy người rốt cuộc có lên xe hay không?"
Nam tử tóc trắng quay đầu lại, khóe miệng khẽ câu lên, nụ cười quỷ dị mà âm trầm.
Tài xế mạnh đánh một cái rùng mình, giẫm lên chân ga vọt tới phía trước mấy thước, bỗng nhiên thắng gấp, vội vàng đóng cửa xe lại, sau đó cũng không quay đầu mà lái xe dông thẳng ra đường lớn.
"Ngài là người hả?" A Bảo nhỏ giọng nói.
Nam tử tóc trắng thùy mâu nhìn di động trên tay cậu.
A Bảo cười gượng hai tiếng nói: "Đúng vậy, tôi đúng lúc đang gọi điện thoại, nếu không thì ngài chờ một lát, chờ tôi gọi xong sẽ....."
Di động bị nam tử tóc trắng lấy qua, một chưởng bóp nát, sau đó buông ra.
Mảnh vụn kim loại từ trong tay hắn rơi rụng lả tả, ngay cả pin cũng không còn nguyên vẹn.
A Bảo mím môi, "Thực ra, tôi vừa khéo muốn đổi một cái di động mới."
Nam tử tóc trắng bỗng nhiên xoay người.
A Bảo tưởng là hắn trút hết tức giận thì muốn đi, đang muốn thở ra một hơi, ai biết chợt nghe hắn xa xăm nói: "Muốn cứu người thì đi theo ta."
Có muốn cứu người hay không?
Tất nhiên là muốn không hề nghi ngờ.
Có muốn đi cùng hắn hay không?
Tất nhiên là không muốn, không hề nghi ngờ.
A Bảo còn đang tại chỗ do dự.
Tứ Hỉ nhịn không được ló đầu ra: "Đại nhân, ngài là bảo tiêu của Trương Giai Giai a."
A Bảo giậm chân thở dài, đuổi theo bóng dáng sắp biến mất ở chỗ rẽ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!