Mỗi người đều có hiểu ngầm của riêng mình, sự việc tiếp theo làm tốt là được rồi.
9h tối cùng ngày, nhà hàng Có Cây đóng cửa, Viên Huy gọi 4-5 người trong đoàn đội của mình đến, bên trong có phó đầu bếp số 2, phó đầu bếp số 3, nhân viên chuyên băm chặt, còn có hai nhân viên phục vụ, trong nháy mắt nhà bếp đã phân ra làm hai nửa, mỗi người chiếm cứ một nửa vào ngày mai.
Tiếp theo, Viên Huy lại thảo luận với tổ đội của mình, không đến nửa giờ đã quyết định xong thực đơn cơ bản của ngày mai.
Sau khi bên mình kết thúc thảo luận rồi, Viên Huy nhíu mày nhìn Dịch Bạch Đường:
"Tính cả ngày ngày mai?"
Dịch Bạch Đường ngồi ở bên cạnh đợi nửa ngày, chờ đối phương thương lượng xong, hắn khoanh tay miễn cường ừ một tiếng.
Viên Huy:
"Buổi trưa năm bàn, buổi tối năm bàn."
Dịch Bạch Đường: Ừm.
Viên Huy:
"Một bữa ăn 10 người, lựa chọn ngẫu nhiên những thực khách đến Có Cây. Mỗi bữa làm 10 món, mỗi chúng ta 5 món."
Dịch Bạch Đường: Ừm.
Viên Huy: "Mỗi người chỉ có một phiếu, chỉ được bỏ phiếu cho một món ăn thích nhất, món này do ai làm thì tương ứng với điểm dành cho người đó, đến cuối cùng, ai nhiều phiếu hơn thì người đó thắng.
Vì đề phòng trường hợp số phiếu giống nhau, trong số 10 bàn kia sẽ có một bàn nhiều hơn bàn còn lại một vị trí.Dịch Bạch Đường:Ừm."
Sao người này lại dễ nói chuyện như thế? Ban ngày cũng đâu có thế này...! Viên Huy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Dịch Bạch Đường đang tựa người trước quầy bar.
Sau đấy cậu ta nhìn thấy Thương Hoài Nghiên từ trong phòng bếp ra, trên tay còn cầm một cốc nước, tiến đến bên cạnh Dịch Bạch Đường nói thầm một câu.
Giọng nói của Thương Hoài Nghiên rất nhỏ, cách nửa phòng ăn Viên Huy không nghe thấy.
Thế nhưng trong lúc nhàm chán cậu ta có học qua khẩu ngữ, cho nên có thể biết Thương Hoài Nghiên đang nói:
"Nào, uống một cốc nước đi, đỡ buồn ngủ, chờ bọn họ thảo luận xong rồi là chúng ta có thể về nhà ngủ."
Câu nói này vừa kết thúc, Viên Huy đã trơ mắt nhìn Dịch Bạch Đường vẻ mặt lạnh nhạt dựa trên quầy bar nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, trong mắt có ánh sáng thoáng lướt qua.
Viên Huy: ...
Chẳng lẽ người này vừa rồi vẫn luôn trợn tròn mắt ngủ gà ngủ gật à?!
Dịch Bạch Đường:
"Được rồi, cứ như thế đi, 11h trưa mai gặp."
Cái gì, mình nói nhiều như thế, vậy mà người này đúng là vừa rồi ngủ gật!
Viên Huy nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngày mai gặp! A! Ngày mai cũng không nên ngủ quên!"
Nói rồi, cậu ta cùng với đoàn đội của mình rời đi trước.
Cửa kính được mở ra, một nửa người vẫn còn trong ánh sáng, một nửa lại chìm trong bóng tối.
Dịch Bạch Đường vốn dĩ định đóng cửa tắt đèn, nghe thấy lời sau cùng của Viên Huy lại trở lại, thần sắc kì quái: Cậu thật sự tự tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!