Hành trình 3 ngày khiến cho Tiền tiên sinh cảm thấy mệt mỏi.
Ông ta nghe theo kiến nghị của bác sĩ tâm lý, thử tham dự lớp hướng dẫn cách chăm sóc trẻ nhỏ, thế nhưng mỗi ngày đều phải ngồi lý luận suông với một đám người thất bại cho nên cuộc tọa đàm đó căn bản chẳng mang lại ý nghĩa gì đối với ông ta; ông ta lại đi đến chỗ một bác sỹ nổi tiếng thế giới để tiến hành kiểm tra nhưng cho dù kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì phía bệnh viện đều nói khứu giác và vị giác của ông ta không có bất kì vấn đề gì!
Cmn, toàn những kẻ đáng chết!
Không có bất kì vấn đề gì vậy mà không giải thích được vì sao toàn bộ vị giác và khứu giác của ông ta đều bị mất?!
Tiền tiên sinh ôm hy vọng khi ra nước ngoài, cuối cùng lại lôi theo một bụng tức khi trở về trong nước.
Sau đó ông ta không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề: E rằng ông ta khó chịu với tất cả mọi người xung quanh là bởi vì bản thân ông ta cũng đang đi dần đến con đường thất bại...
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, một mình ông ta nhấc hành lý ngồi lên tắc xi.
Tài xế hỏi: Đi đâu?
Tiền tiên sinh mở mở điện thoại di động ra:
"Để tôi xem lại địa chỉ."
Tài xế cười nói:
"Ngài đến đây du lịch phải không?"
Tiền tiên sinh mặt mày tối sầm lại: Không phải.
Sau khi cứng rắn nuốt lại vế sau của câu nói này, Tiền tiên sinh cho tài xế địa chỉ rồi nhắm mắt lại dưỡng thần, tài xế bị mất mặt cũng không lên tiếng nữa, chỉ không rõ lý do vì sao lại tăng tốc, giống như vừa gặp phải chuyển biến to lớn vậy.
Đã thế, sau mấy ngày, vận xui tựa hồ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Đến giữa đường, Tiền tiên sinh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ cảm thấy xe chợt dừng, ông ta ngồi ở ghế sau cũng không cài dây an toàn, trán đập cốp một cái.
Chớp mắt, đầu vỡ máu chảy!
Bắt đầu là không muốn nói chuyện cho nên mới nhắm mắt lại, hiện giờ hôn mê nửa ngày mới mở mắt ra, Tiền tiên sinh ôm đầu, lao lực gạt đi máu tươi chảy xuống mắt, nhìn thấy tài xế đã lao xuống xe đang cãi nhau với lái xe của ô tô vừa cùng va chạm với ô tô của mình, hai người ông một câu tôi một câu, mặt đỏ đến mang tai, âm thanh vang động đến tận trời.
Quả thực xúi quẩy hết mức.
Tiền tiên sinh không ngừng thầm mắng trong lòng, ông ta lấy di động ra muốn nhìn đồng hồ lại phát hiện do va chạm nên điện thoại đã văng ra khỏi túi rơi xuống dưới, không mở được nữa!
Ông ta cắn răng, cũng lười đòi tài xế bồi thường, tự mình tìm một chiếc xe khác, đầu tiên là đến bệnh viện để kiểm tra và xử lý vết thương, tiếp theo lại mua tạm một chiếc điện thoại khác ở cửa hàng đối diện bệnh viện, tiếp theo không ngừng nghỉ đi đến địa điểm đã hẹn trước đó với Thương Hoài Nghiên, chờ đến khi đến nơi thì cũng đã là 5h tối, muộn hơn 1h so với thời gian hẹn.
Ông ta hít một hơi thật sâu, đi qua cửa sắt, cất bước, một bên gọi điện thoại, một bên chạy lên hướng sườn núi, trên đường còn lướt qua một người đàn ông đang chạy bộ vào lúc chạng vạng.
Người đàn ông kia hình như gọi ông ta hai tiếng, nhưng lúc này Tiền tiên sinh căn bản không có tâm tư phản ứng lại một người dưng, ông ta đang một lòng một dạ chờ điện thoại được kết nối, chờ đến khi được kết nối rồi lập tức nói:
"Thương tổng, 5 nữa tôi sẽ đến nơi, trên đường đi tôi gặp phải một sự cố nhỏ..."
Thương Hoài Nghiên nói trong điện thoại:
"Thoạt nhìn hình như bị đụng đầu?"
... Tiền tiên sinh ngờ vực, Làm sao cậu biết?
Thương Hoài Nghiên kiến nghị:
"Ngài có thể quay đầu lại nhìn không?"
Bước chân đang chạy vội của Tiền tiên sinh ngừng lại, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một người đàn ông mặc áo thể thao màu trắng vừa bị mình bỏ qua đang không nhanh không chậm chạy đến, định thần nhìn lại, không phải Thương Hoài Nghiên thì là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!