Trong công viên tối tăm, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, chỉ có âm thanh ăn cơm cùng với đi lại của chó mèo hoang.
Dịch Bạch Đường im lặng khoảng một phút, thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải, cho nên hắn lựa chọn con đường thứ 3, quyết đoán xoay người, thoát đi vấn đề xấu hổ cùng với người này!
Nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên nhớ tới bản thân vẫn chưa thu dọn những thứ đã mang đến, vì thế lại trầm mặt quay lại, thu dọn những thứ mà động vật đã ăn được tương đối mang toàn bộ trở về.
Một đường không nói chuyện, Dịch Bạch Đường vẫn luôn suy nghĩ về câu nói mà Thương Hoài Nghiên buột miệng thốt ra kia, đến khi quay trở lại Có Tiệm Cơm, hắn thấy hơi hối hận đối với thái độ vừa rồi của mình.
Bởi vì kỳ thật......
Đối phương nói cũng không sai......
Hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, Thương Hoài Nghiên vừa rồi nói một lời trúng đích đang theo phía sau mình khoảng 3-5 bước chân.
Tầm mắt hai người giao nhau, khóe môi của Thương Hoài Nghiên khẽ cong...
Soạt!
Cửa cuốn bị dùng sức kéo xuống.
Cửa cuốn lạnh như băng chắn đi vẻ mặt của Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên đang đứng ở bậc thang dưới, bình tĩnh duy trì tươi cười, y không nghĩ gì cả, bởi vì sau phản ứng của y, chủ nhân vừa mới kéo cửa cuốn xuống ngang người đã lại kéo lên.
Một bàn tay của Dịch Bạch Đường chống cửa cuốn, đầu đặt lên trên cánh tay, thần sắc giấu ở nơi ánh sáng không chiếu đến nên không rõ ràng:
Vào đi.
Khẩu khí của hắn nhàn nhạt.
Anh nói không sai.
Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường cùng nhau đi vào trong tiệm cơm.
Dịch Bạch Đường cũng không định chiêu đãi đối phương gì cả, chỉ để người ngồi ở bên ngoài, còn bản thân thì đi vào trong bếp.
Thương Hoài Nghiên chống cằm ngồi ở trước quầy bar, mắt thấy Dịch Bạch Đường xoay người vào phòng bếp lại xoay người đi ra, trong tay đã cầm một cái bát nhỏ đặt trước mặt mình.
Dịch Bạch Đường lãnh lãnh đạm đạm:
"Uống đi, chúng ta một bên uống một bên nói."
Thương Hoài Nghiên: ......
Y bưng bát lên nhấp một ngụm, trong lòng không quên cầu nguyện bản thân đừng có uống phải một chén dưa Hami hầm canh.
Sau đó đầu lưỡi nếm được vị của canh.
Ngon đến mức khiến cho y thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình nuốt luôn vào bụng.
Thương Hoài Nghiên không hề phòng bị, lòng tràn đầy kinh diễm, vỗ tay tán thưởng: Thật ngon!
"Hừ, canh vịt dùng lửa nhỏ chưng suốt 3 ngày. Tự mình chọn vịt, nhìn nước, nhìn lửa, chỉ cho thêm muối sau đó đun lên." Lời nói của Dịch Bạch Đường mang theo chút khinh thường nhàn nhạt.
"Cậu chỉ cần làm theo từng bước thì chính là một đầu bếp tiêu chuẩn 5 sao, đừng nói cái gì linh cảm với không linh cảm..." Thương Hoài Nghiên lơ đãng nói một lời nói thật.
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, bên dưới phẫn nộ là một chút bực mình cùng mờ mịt.
"Anh cảm thấy ngon sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!