Chương 46: Sáng Sớm Ngày Thứ Hai

Đôi mắt lim dim buồn ngủ dần dần mở ra, trong tầm mắt tất cả dường như đều không giống với trước đây.

Đầu Thương Hoài Nghiên tạm thời trống rỗng.

Y chuyển động đôi mắt, nhìn lên trần nhà, trần nhà giống như đang nghiêng, màn cũng đang nghiêng, thậm chí giường đệm cũng nghiêng ngả nốt.....! Đây là thế nào.

Thương Hoài Nghiên cảm thấy buồn bực.

Mình đây là tối hôm qua ngủ, ngủ một vòng lại lăn từ trên giường xuống dưới, lăn thẳng xuống thảm trải sàn ngủ à?

Sau đó y quay đầu theo bản năng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường đang ngủ ở bên cạnh mình.

Ánh mặt trời cũng đúng lúc nghiêng nghiêng chiếu qua khe cửa, bên dưới màn lụa trắng chập trùng, tạo ra những mảng sáng dài ngắn không đều nhau trên gương mặt, trên cổ, còn có cả ở phía dưới, tất cả đều trần trụi, chỉ có một tầng chăn mỏng manh nửa kín nửa hở bên trên.

Ánh mắt Thương Hoài Nghiên dừng trên bả vai trần của Dịch Bạch Đường, tiếp theo lại không một tiếng động chuyển đến trên mặt đối phương.

Đây là buổi sớm ít ỏi y dậy sớm hơn so với Dịch Bạch Đường.

Từ lúc ánh mặt trời chiếu vào, Dịch Bạch Đường yên lặng nằm bên cạnh y, một cánh tay duỗi ra bị y gối lên, dới mí mắt kia là một mảng bóng mờ, tựa như nói rằng chủ nhân đang mệt mỏi.

Đầu của y chợt cảm thấy choáng váng, cảm giác tê dại cuối cùng cũng khiến cho thị giác bị kích thích rút đi toàn bộ, thay vào đó là giác quan nhạy bén trở lại: Thân thể trần trụi cùng với đau đớn mệt mỏi trên người.

Kí ức hỗn độn giống như được bật công tắc đồng loạt mở ra, chuyện đêm qua giống như sóng lớn cuồn cuộn cùng nhau bao phủ.

Giữa lúc đủ các loại hình ảnh xen lẫn với nhau kịch liệt xuất hiện trong đầu Thương Hoài Nghiên, dục vọng buổi sáng của đàn ông cũng tự nhiên thức tỉnh.

Thương Hoài Nghiên hít sâu một hơi rồi lại thở dài, vừa mới hơi động đậy thì cảm nhận được người đang ngủ cùng mình cũng khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dịch Bạch Đường lấy tay chống đỡ cơ thể, cánh tay bị đè ép suốt một buổi tối có hơi không thoải mái do máu không được lưu thông, hắn vừa chống người lên đã ngã xuống, nhưng người còn đang chuẩn bị rơi trên thảm trải sàn đã được một đôi tay mạnh mẽ duỗi đến trước, vững vàng đỡ được Dịch Bạch Đường, sau đó nhanh chóng xoa bóp, giúp cho Dịch Bạch Đường nhanh lấy lại được cảm giác từ cánh tay tê dại.

Thủ pháp còn rất chuyên nghiệp.

Có chút thoải mái.

Dịch Bạch Đường đã có thể cảm giác được bắp tay giống như bị kim đâm, sau đó là cảm giác máu ấm đã được lưu thông.

Hắn miễn cưỡng hừ một tiếng, cảm giác được Thương Hoài Nghiên ôm vào lòng, bàn tay lưu luyến trên eo hắn, kiên trì xoa bóp.

Y được cây non cọ đến vui vẻ, chuẩn bị tặng một nụ hôn chào buổi sáng.

Nhưng khi Dịch Bạch Đường chuẩn bị thực hiện động tác lại phát hiện Thương Hoài Nghiên đang không ngừng ôm ấp vỗ về mình, đồng thời trên mặt là biểu cảm nghiêm túc, một chút lười biếng và thả lỏng sau hoan ái cũng không có.

Dịch Bạch Đường: ?

Hắn thấy hơi kỳ lạ.

Thương Hoài Nghiên nhẹ giọng lên tiếng, mang theo vài phần oán giận:

"Cảm giác của cậu thế nào? Có còn tê không? Buổi tối tôi không chú ý nên ngủ gối đầu lên cánh tay cậu, vậy mà cậu cũng không biết rút tay lại."

Trên mặt y tuy rằng vô cùng nghiêm túc nhưng trong giọng nói lại không thiếu ôn nhu, mỗi một từ đều giống như được cân nhắc thật kĩ trong đầu rồi mới nói ra khỏi miệng, cho nên lời nói ra lại vô cùng chân thành, thành khẩn:

"Bạch Đường, tôi xin thề, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ phụ trách đến cùng!"

Dịch Bạch Đường: ...

Hắn cảm thấy khó hiểu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!