Có tài liệu chi tiết cùng với đồ thiết kế hàng hiệu, hơn nữa đội ngũ thi công lại có kinh nghiệm phong phú, việc trang trí phòng ăn không đến nửa tháng đã hoàn thành.
Tiếp theo là chuẩn bị các loại gia cụ, bàn ghế, các loại giấy tờ cần xin cấp phép, quan trọng nhất là, đặt tên cho nhà hàng.
Chiều hôm đó, Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên đứng sóng vai ở trước phòng ăn, bên trong vừa được đặt đầy đủ bàn ghế dày nặng bằng gỗ, dây leo xanh biếc đã được cấy ghép hoàn hảo, uốn lượn trên trần nhà, ở vị trí trung tâm đặt một đại thụ, trên trần nhà dày đặc dây leo giống như những cánh tay dẻo dai tỏa ra từ đại thụ* kia.
(*cây to, sống lâu đời.
)
Mặc dù trồng rất nhiều cây xanh nhưng trong phòng cũng không hiện ra vẻ âm u chật chội.
Ban ngày, một cửa lớn bằng pha lê chiếm cứ một nửa vách tường đảm bảo ánh sáng được chiếu rọi đầy đủ.
Đến buổi tối, ánh đèn được thắp sáng, một phần ánh đèn được giấu sau lá xanh, còn một phần ở bên trên, số còn lại được bố trí ở trên các nhánh cây của đại thụ, một khi được thắp lên, ánh sáng óng ánh sẽ chiếu hoàn chỉnh ở gốc đại thụ, nếu như nhìn kĩ hơn còn có thể phát hiện ra ánh đèn được bố trí thành một vòng tròn khi ẩn khi hiện.
Nơi đó chính là một lời nói ẩn giấu không tiện nói thẳng của Thương Hoài Nghiên:
Đây chính là vương miện và vòng hào quang trên đầu Bạch Đường nhà ta!
Thế nào, thật xinh đẹp đúng không!
Tia sáng này quả thật quá xinh đẹp.
Dịch Bạch Đường đứng cạnh Thương Hoài Nghiên nghĩ như vậy.
Ban ngày giống như kim cương, buổi tối lại giống sao trời, thẩm mỹ như vậy nhìn chung mình vẫn coi như hài lòng.
Dịch Bạch Đường hài lòng, bắt đầu hỏi Thương Hoài Nghiên:
"Anh muốn đặt tên cho nhà hàng là gì?"
Vấn đề này cơ bản là Thương Hoài Nghiên đã sớm nghĩ xong:
"Gọi là Quân Duyệt? Hay là Phong Lai? Hay là Mãn Viên Hoa?" Y cảm thấy ba cái tên này đại diện cho ba phong cách hoàn toàn khác nhau, để cho Dịch Bạch Đường chọn lấy một phong cách, sau đó sẽ nghiên cứu kĩ hơn.
Dịch Bạch Đường nghe xong tên Thương Hoài Nghiên đặt, nhìn đại thụ bên trong cắm rễ trong đất ở phòng ăn nửa ngày, mặt không cảm xúc, nói: Gọi là Có Cây.
Thương Hoài Nghiên: Cái gì!
Dịch Bạch Đường:
"Quyết định như vậy đi."
Thương Hoài Nghiên: Chờ đã?!
Dịch Bạch Đường cúi đầu nhìn điện thoại di động:
"Xe đưa hoa tươi cũng đến rồi, đi ra ngoài chờ đi."
Nội tâm của Thương Hoài Nghiên hỏng đến nơi mất thôi:
"Không, chúng ta trở lại thảo luận thêm về tên của nhà hàng đã!"
Dịch Bạch Đường không để ý tới Thương Hoài Nghiên nữa, quay người đi ra ngoài.
Hắn còn lâu mới nói lại chuyện này, tên này hắn đã quyết rồi, sẽ đặt là Có Cây!
Đi qua cửa kính tự động của nhà hàng, đến khi Dịch Bạch Đường đi đến cửa thì xe bán tải giao hoa cũng vừa đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!