Chương 4: Hiện Tại Chúng Ta Có Thể Làm Bạn Bè

Hôm nay, Cục Công An nhận được một cuộc báo án đặc thù.

Nội dung báo án là một cuộc bắt cóc được trực tiếp thông báo đến số 110 của cảnh sát, cũng nói rõ địa chỉ của bọn bắt cóc.

Việc này đối với cảnh sát mà nói đương nhiên chính là một việc vô cùng tiết kiệm cả về nhân lực và tài lực, muốn nói là có điều gì không tốt thì chính là người báo nguy lại để lại tên họ của bản thân...! Là một nhân sĩ thương nghiệp nổi danh, thường xuyên xuất hiện ở trên các mặt bìa của báo kinh tế tài chính.

Bọn bắt cóc tự nhiên phát rồ hay sao mà lại đi bắt cóc một người như vậy, đến lúc đó khẳng định là khi tin tức được đưa ra ngoài xã hội, bọn họ tất nhiên sẽ trở thành kẻ ngốc đứng nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Cục trưởng phụ trách khu vực dân cư này nghiến răng hàm của chính mình, gân xanh trên thái dương nhảy dựng.

Thật là muốn mạng người mà, hại cho bệnh đau răng của lão lại tái phát!

Hắn cầm lấy tách trà đặc, nước trà lạnh ngắt kích thích hàm răng, hắn đau đớn hít khí, ấn ấn tư liệu hồ sơ án kiện trên bàn, kí tên mình lên trên mặt văn kiện, sau đó dặn dò:

"Mặc thường phục vào đi, nhanh chóng tiến hành cứu viện, lấy an toàn của con tin cùng bản thân đặt lên hàng đầu."

Rõ!

Cảnh sát giơ tay hành lễ, y theo tin tức nhận được từ trong điện thoại, lập tức tập hợp nhân sự đi đến địa điểm phát sinh vụ việc, an bài nhân thủ, nhanh chóng bất động thanh sắc hành động, khống chế toàn bộ tòa nhà, một đường đi đến tầng lầu cao nhất, vừa mới đi qua cầu thang đã thấy cửa lớn phía trước hơi mở, bên trong truyền đến từng tiếng nói chuyện đứt quãng nho nhỏ.

Đội trưởng phụ trách hành động trong lòng trầm ổn, đi đến cửa lớn phía trước, một chân đá văng cửa, giơ súng lên hét lớn một tiếng:

"Cảnh sát! Tất cả mọi người bên trong mau ôm đầu ngồi xổm xuống!"

Sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.

Con tin đang bị trói lại êm đẹp đứng nói chuyện trước bàn, một trong hai người vẫn còn cầm một cái xác tôm hùm đỏ rực trong tay.

Còn bọn bắt cóc lẽ ra phải diễu võ dương oai thì lại bị khóa ở một bên chân tường, một thân hỗn độn.

Khi âm thanh phá cửa của cảnh sát truyền đến, bọn bắt cóc lập tức nước mắt nước mũi giàn giụa, không giống như mèo thấy chuột mà giống như nhân dân thấy cha mẹ của mình vậy.

Các cảnh sát: ......

Lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy cảnh này, đến tột cùng cũng không biết là ai đang cứu ai nữa.

Ánh đèn xanh đỏ thay phiên nhau chiếu lên trên mặt tiểu khu, sau giờ cơm chiều, các gia đình xung quanh tiểu khu đều sôi nổi nhòm đầu qua cửa nhà mình, từ trên cao nhìn xuống sự kiện cảnh sát phá án bắt cóc, âm thanh lải nhải hỗn loạn trong gió, giống như tiếng côn trùng kêu vào ban đêm.

Đội trưởng đã đưa con tin cùng bọn bắt cóc xuống dưới lầu.

Ba tên bắt cóc kia đã sớm bị còng tay lại, nhét vào bên trong xe cảnh sát.

Đội trưởng lại hỏi tên họ của hai con tin, ngay trong tình huống đó, ánh mắt của hắn lưu lại một vòng trên người của Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường, nhẹ nhàng buông tha cho nhân vật ở trên mặt bìa, chuyển hướng đến người mặc dù nhìn qua không thích hợp để nói chuyện cho lắm nhưng ít ra còn không phải là nhân vật của công chúng

- Dịch Bạch Đường.

Tên họ.

Dịch Bạch Đường.

"Địa chỉ cùng điện thoại?"

Dịch Bạch Đường nói ra tên tuổi, số điện thoại cùng với nơi ở của mình, hắn cảm thấy không kiên nhẫn lắm, lúc đêm qua ra ngoài chỉ muốn mua một chút đồ rồi nhanh chóng trở về, cho nên chỉ tùy tiện khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, hiện tại gió lạnh thổi lên người, da thịt xương cốt cũng đã bắt đầu run run.

"Làm sao cậu có thể để cho bọn chúng ăn đến đau bụng?" Đội trưởng lại hỏi.

"Tôm để qua đêm bị ôi, tôi có thể nhận ra được qua mùi của nó." Dịch Bạch Đường lạnh lùng nói.

Vừa rồi là do việc không thể làm khác, hiện tại lại bị một người nhắc nhở bản thân mình đã lấy một loại nguyên liệu bị ôi để nấu ăn, Dịch Bạch Đường lập tức cảm thấy thân thể giống như bị một đống sâu bọ ngoe ngoe bò đi bò lại trên người, hận không thể mọc cánh bay về lại chỗ ở của mình, một lần nữa làm ra món ngon tốt đẹp để an ủi mình đã vũ nhục nhân sinh, bởi vậy hắn âm thầm cầu nguyện, gấp không chờ nổi hi vọng cảnh sát mau chóng hỏi cho xong mọi thứ trong giây tiếp theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!