Chương 38: Của Tôi

Dịch Bạch Đường chờ ở dưới lầu 3 đã thấy Thương Hoài Nghiên vội vàng đi ra từ trong tòa nhà trung tâm.

Ánh tà dương sắp tắt, khí trời vẫn còn lạnh.

Thương Hoài Nghiên vừa đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, nhìn thấy đối phương chỉ mặc một chiếc áo khoác, cổ cùng tai đều lộ trong gió rét, không khỏi cảm thấy đau lòng, vội vàng tháo khăn quàng cổ quàng lên cho Dịch Bạch Đường:

"Buổi sáng tôi cũng quên mất không nhắc cậu mặc ấm trước khi ra ngoài, cậu có thấy lạnh không?"

Cây non yếu ớt vậy mà lại hỏi mình có lạnh không?

Cảm giác trong lòng Dịch Bạch Đường lúc này đại khái là một con Teddy nhỏ lại đang tự coi mình là chó kéo xe trượt tuyết, đang nỗ lực thể hiện bản thân trước gió mạnh.....! Ngẫm lại đúng là còn có chút đáng yêu nữa.

Dịch Bạch Đường được Thương Hoài Nghiên cọ cọ đến thỏa mãn, đang muốn thưởng cho cây non một phần thưởng an ủi thì trong chớp mắt lại phát hiện ra có điều không đúng.

Hiện tại hắn và Thương Hoài Nghiên đang đứng đối diện với nhau, Thương Hoài Nghiên đưa lưng về phía tòa nhà trung tâm, còn hắn lại nhìn thẳng về phía cửa của tòa văn phòng...! Trước cửa tòa nhà lớn có một cô gái đang đứng đó, nhìn bọn họ từ phía xa.

Thương Hoài Nghiên không phát hiện ra ánh mắt phía sau lưng mình, còn hỏi Dịch Bạch Đường:

"Sao cậu biết công ty tôi ở đây? Tôi nhớ là mình chưa từng nói với cậu..."

Ánh mắt của Dịch Bạch Đường và cô gái trẻ kia giao nhau.

Cách thật xa nhưng hắn vẫn phát hiện ra ánh mắt của cô gái kia thay đổi, trở nên tràn ngập phẫn nộ và ác ý.

Đúng rồi...! lúc nhìn cây non thì không có bất kì điều gì khác thường, vậy mà khi nhìn mình lại ngược lại, liên tục xuất hiện thay đổi.

Hắn nhanh chóng hiểu được điều gì đang diễn ra.

Cây non là một mầm non hoa tâm, cho nên đây là một đóa hoa nhỏ trước đó bị cây non thu vào trong túi?

Thương Hoài Nghiên: Bạch Đường?

Dịch Bạch Đường thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đang đứng, nhận ra Thương Hoài Nghiên chưa phát hiện ra cô gái phía sau lưng.

Hắn đột nhiên có một chủ ý rất hay.

Dịch Bạch Đường:

"Anh muốn biết vì sao tôi lại biết nơi anh làm việc phải không?"

Thương Hoài Nghiên: Đúng vậy!

Dịch Bạch Đường nói như chuyện đương nhiên:

"Bởi vì tôi chú ý quan sát!" Chứ không giống như anh đâu, ngay cả bông hoa nhỏ của mình xuất hiện ngay cạnh mà cũng không nhìn ra ~ Thương Hoài Nghiên: ... Câu nói này rõ ràng rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao mình lại luôn cảm thấy có sự coi thường...

Dịch Bạch Đường còn nói:

"Được rồi, đi thôi, tối hôm nay ăn ở bên ngoài."

Nói xong, hắn dắt tay Thương Hoài Nghiên, xoay người, đi về phía một nhà hàng ở gần đó.

Chủ ý của hắn vừa vặn có thể thực hiện ở nơi đó.

Đây là một nhà hàng cơm Tây gần công ty Thương Hoài Nghiên, khá có danh tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!