Chương 3: Nhất Dạ Xuân Phong Vạn Thụ Hoa Khai

(*Gió xuân một đêm, vạn cây hoa nở.)

Hai bên đã thương lượng xong đối sách, Tam đệ đến mở khóa cho Dịch Bạch Đường.

Thương Hoài Nghiên ngồi bên cạnh giật giật cơ thể, có hơi muốn nói với Dịch Bạch Đường một câu « Cẩn thận ».

Đáng tiếc là chỉ cần y ngồi dưới đất hơi nhúc nhích một cái thì tất cả các đôi mắt trong phòng đều tập trung trên người y, trong ánh mắt tràn đầy nhắc nhở trần trụi.

Thương Hoài Nghiên đành phải ngồi yên, dập tắt ý nghĩ lên tiếng, dựa theo tình hình hiện tại, làm không tốt còn có khả năng ảnh hưởng đến an toàn của Dịch Bạch Đường, đối phương vốn dĩ đang an toàn, y lại nói chuyện với đối phương, lại khiến cho đối phương không còn an toàn nữa.

Dịch Bạch Đường bị người dùng dao uy hiếp đưa vào bếp.

Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, ánh mắt tuy rằng không mang theo ý không tốt giống như những người khác nhưng cũng không phải là hiền hòa.

Trên thực tế, hắn quả thật có hơi không thích Thương Hoài Nghiên.

Cho nên hắn dùng ánh mắt nói cho đối phương biết:

Đáng ghét, đi sang một bên, không cần anh quan tâm đến chuyện của tôi.

Thương Hoài Nghiên có thể hiểu được ánh mắt này nghĩa là gì.

Ồ.

Ồ ồ ồ?

Dịch Bạch Đường tiến vào nhà bếp.

Xích sắt trên người lại một lần nữa được khóa vào cột, hắn cũng không để ý, chỉ cần có đủ không gian để hoạt động là được rồi.

Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn nhà bếp, nước nôi lênh láng, bóng dầu mỡ, mặt bàn, thớt, các loại gia vị ít ỏi, nồi niêu trống rỗng, còn có một con nhặng xanh biếc đang bay lượn vòng quanh ; mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ hai ba chai bia bọn cướp nói trước đó, quả nhiên chỉ có một phần tôm tùm đất được bọc lại chưa kịp ăn, Dịch Bạch Đường nhìn đến một vòng phải trái, lại từ ngóc ngách nào đó lôi ra một ít hành tỏi không biết mua từ bao giờ còn sót lại, đến khi lấy được đại khái các loại gia vị mới lấy bát đũa từ trong ngăn kéo ra cùng với bao tôm đặt lên bàn.

Biết rõ những thứ có trong tay mình, Dịch Bạch Đường đã nghĩ xong sẽ làm những gì.

Hắn đối mặt với kệ bếp, ung dung thong thả xắn ống tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Trước tiên là cho nước lạnh vào nồi, đun sôi, sau đó thả mì vào, luộc xong cho vào nước lạnh.

Sau đó đổ nước trong nồi đi, bỏ đi vỏ hành tỏi, lại băm nhỏ, cho thêm rượu, muối, đường vào trong chảo dầu để làm nước dùng.

Cùng với việc cho hành vào chảo, những người còn lại bên trong căn phòng lập tức nhận ra được hương vị quen thuộc.

Hương vị vừa lúc gõ mở khẩu vị của mọi người, trong chớp mắt, mấy người trong phòng đều cùng nhau nuốt nước bọt, dạ dày trong cơ thể vô cùng tự nhiên phối hợp thúc giục muốn ăn cái gì đó.

Mấy tên cướp theo dõi tỉ mỉ, nhìn chằm chằm vào từng động tác của Dịch Bạch Đường, đôi mắt của Dịch Bạch Đường cũng không nháy dù chỉ là một chút, hai tay hoàn toàn để lộ trước mặt bọn cướp đang nhanh chóng bóc vỏ tôm, cũng không biết hắn làm thế nào mà sau khi tôm hùm nhỏ được bỏ đầu bỏ đuôi, hắn cầm lấy một cái đũa khêu một cái, toàn bộ vỏ tôm lập tức rụng xuống, lộ ra thịt tôm hoàn chỉnh bên trong.

Nước dùng trong nồi cũng mới chỉ sôi trong một thời gian ngắn, chỉnh lại độ cay một chút, tôm hùm cũng đã được Dịch Bạch Đường lột hết vỏ.

Dịch Bạch Đường cầm lấy dao phay ở một bên.

Mấy tên cướp chỉ thấy hoa cả mắt, chỉ cảm thấy chuôi dao phay ở trước mắt mình biến thành một đạo ánh bạc, không chờ bọn chúng hoảng sợ trong bóng tối, chỉ lo dao này không để ý đến thức ăn mà lại bay đến trên đầu mình thì đã thấy tôm hùm biến thành thịt nhuyễn, sau đó lại được Dịch Bạch Đường dùng mặt dao lấy lên.

Sau đó toàn bộ được thả vào trong nồi nước, một loại hương vị đặc biệt tươi mới lập tức bị kích thích lan tỏa ra xung quanh.

Mọi người gần như hoảng hốt, vừa mới ngửi được một chút hương vị này khác với hương vị trước đó đã thấy Dịch Bạch Đường đi một vòng trong phòng bếp, cũng không biết tìm được ở đâu ra hai quả ớt cựa gà hồng hồng, đang đứng ở trước nồi nước, dùng tay ngắt ra từng đoạn ném vào nồi.

Thương Hoài Nghiên ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt cũng bị Dịch Bạch Đường hấp dẫn.

Trước đó, hắn cố hết sức biểu đạt thiện ý đối với Dịch Bạch Đường, bên ngoài thì nói là do ngoại hình của đối phương rất đẹp nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì đối phương bị mình làm cho liên lụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!