Cùng với cánh cửa phòng bếp được mở ra, Thương Hoài Nghiên cũng vừa vặn lấy ra điếu thuốc thứ ba.
Tiếng động mở cửa truyền đến từ phía sau, y quay đầu lại theo bản năng, cách làn khói thuốc đối mặt với Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường: ...
Thương Hoài Nghiên: ...
Ánh mắt khiển trách của Dịch Bạch Đường rơi trên khói thuốc trước mặt cùng với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên vội vã đặt điếu thuốc trên tay xuống, khóe môi hơi giương, đầu tiên nói ra lời biện giải trước:
"Một người ngồi ngốc ở ngoài này quá nhàm chán, bản thân cậu đi làm đồ ăn cũng không quan tâm đến tôi."
Tiếp theo đó, chưa chờ Dịch Bạch Đường trả lời đã chuyển đề tài câu chuyện:
"Cậu thế nào? Làm được rồi đúng không?"
Y quan sát thần thái của Dịch Bạch Đường:
"Có kết quả rồi đúng không?"
Dịch Bạch Đường vốn dĩ mang theo sắc mặt vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, kết quả là vừa mở cửa ra đã bị khói thuốc huân đầy mặt, sắc mặt vui mừng lập tức biến thành khiển trách, còn chưa kịp đợi toàn bộ khiển trách này rơi xuống người Thương Hoài Nghiên, hắn lại nghe thấy Thương Hoài Nghiên nói, nhất thời lời chỉ trích lại lẫn vào trong chút hổ thẹn.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Thương Hoài Nghiên cũng đã giúp mình giải quyết vấn đề về cảm giác yêu đương quá khó khăn, vừa rồi mình để Tôn Lăng ở bên ngoài thì không nói làm gì, thế nhưng thật sự cũng không cần phải để Thương Hoài Nghiên ở bên ngoài...
Hắn nghiêm túc đánh giá hành vi của bản thân, nuốt xuống lời nói vốn định nói ra, hơi nghiêng người tránh đến bên cửa của nhà bếp, nói:
"Xong rồi, anh vào nếm thử đi."
Thương Hoài Nghiên nghiêm túc gật đầu, bàn tay cầm thuốc lá giấu ở phía sau, lén lút dùng hai ngón tay dập tắt tàn thuốc: Bên trong tiệm cơm hút thuốc thì cũng thôi đi, nhưng nếu quả thật đem thuốc vào trong bếp hút...! Hình ảnh kia, y thật sự không dám tưởng tượng!
Chờ đến khi cùng Dịch Bạch Đường vào trong bếp rồi, nhìn thấy đồ ăn được đặt trên mặt bàn, Thương Hoài Nghiên khá bất ngờ, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tôn Lăng theo vào cùng cất tiếng:
"Là bơ trứng gà phải không?"
Tôn Lăng vô cùng bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Dịch Bạch Đường lại làm ra một món ăn ngọt khác.
Dù sao thì, muốn làm được một món ăn mang lại cảm giác mà hắn mong muốn...! Vẫn là các loại điểm tâm ngọt dễ làm hơn.
Mặc dù hắn thấy hơi thất vọng, thế nhưng cũng không dám đem thất vọng biểu hiện trên mặt, chỉ lấy một hộp bơ trứng gà nhét vào miệng cắn một cái, lúc cắn xuống hắn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thuyết phục được Dịch Bạch Đường làm ra một hai loại điểm tâm ngọt giống buổi chiều, cho dù là bánh ngọt ba màu hay tiểu tháp rượu Rum đều không có vấn đề gì cả, hắn cảm thấy như vậy cũng đã tốt lắm rồi...
Thế nhưng chỉ trong vòng một giây, sau một giây qua đi, bên trong vỏ bánh mềm mại ngọt ngào là hạt ngô trong veo, bên trong thịt gà tràn ra từng đợt hương vị của rượu cùng với vị mằn mặn kích thích vị giác cùng các tế bào thần kinh của hắn.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Thật giống như không khí trong phòng bếp bỗng nhiên không giống như trước đó.
Thương Hoài Nghiên vốn dĩ đang định ăn cũng dừng động tác lại, nhìn về phía Tôn Lăng.
Cả người Tôn Lăng giống như bị ấn nút tạm dừng, phút chốc bối rối qua đi, nút tạm dừng kết thúc rồi, hắn bừng tỉnh khôi phục lại tinh thần, không quan tâm đến ai, vội vàng dùng hàm răng để nghiền ngẫm lý giải đồ ăn trong miệng!
Kỳ lạ thật!
Kỳ lạ thật!
Quả thật là vô cùng kì lạ! Rõ ràng không giống như tưởng tượng của hắn, căn bản cũng không phải là ngọt hay đắng, mùi rượu sau đó cũng không hề phân rõ ràng; mà là sự pha trộn giữa ngọt và mặn, bên trong vị mặn còn có thể nếm được vị rượu, thế nhưng một chút hương rượu cũng không thể che giấu đi vị ngọt và mặn ban đầu, chỉ có thể cùng thưởng thức hỗn hợp của ba thứ này cùng một lúc, cuối cùng mới mang đến cho người ta một loại cảm giác...! Chính là một loại cảm giác vừa thoải mái vừa phức tạp.
Chuyện này... Tôn Lăng không thể tin nổi, cơ thể vô thức run rẩy do kích động,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!