Chương 20: Bộ Phim Yêu Trăm Phần Trăm!

Cân nhắc đến thời gian nghỉ ngơi và làm việc nhất quán từ trước đến giờ của Dịch Bạch Đường, bộ phim buổi tối về đề tài tình yêu được lựa chọn là một bộ phim được công chiếu vào lúc 8h tối, sau khi Dịch Bạch Đường nấu xong món ăn cuối cùng, đúng là khoảng thời gian đông đúc nhất của thành phố khi đêm về.

Rạp chiếu phim cách Có Tiệm Cơm không xa không gần, vừa vặn để tiêu thực.

Sau khi ăn cơm tối xong, Dịch Bạch Đường để cho Tôn Lăng ở trong bếp tiếp tục nhào bột mì làm bánh ngọt, còn bản thân và Thương Hoài Nghiên thì rời khỏi quán cơm, đi về phía rạp chiếu phim.

Rời khỏi hẻm nhỏ bán đồ ăn, lại đi qua một đặc khu buôn bán ánh đèn sáng trưng, đi đến bên ngoài đường lớn.

Bọn họ cùng nhau sóng vai đi trên đường, bên trái là hồ nước yên tĩnh, trên mặt nước đã kết từng phiến băng mỏng, vụn băng nổi trên mặt nước tối đen khúc xạ hàng ngàn vạn tia sáng rực rỡ chiếu đến; bên phải là dòng xe cộ rồng rắn tấp nập trên đường, từng ánh đèn xe cộ nối đuôi nhau từ chiếc này đến chiếc khác, từ đầu đường này đến đầu đường kia, từ rõ ràng đến xa xa mờ ảo.

Con đường phía trước lại trải dài hai hàng cây xanh.

Tối mùa đông nhưng cây cối của hai bên đường vẫn có thể nhìn thấy được một ít lá cây xanh ngắt, trên cây là từng mảng lá vàng giống như những chiếc nón rộng vành, xen lẫn một vài chiếc lá xanh, dưới tàng cây cũng còn đọng lại một ít tuyết đọng chưa tan.

Tuyết trắng bao phủ chung quanh thân cây màu nâu giống như thân người tạo thành một bức tường che chắn bên ngoài.

Một trong số đó còn có một người tuyết nho nhỏ ở phía dưới, cũng không biết là của em bé hay người qua đường nào lưu lại.

Một cơn gió thổi qua.

Trong gió lạnh, Thương Hoài Nghiên bất động thanh sắc chậm lại nửa bước, cách Dịch Bạch Đường khoảng nửa người, từ phía sau nghiêng người nhìn lại có thể vừa vặn thấy được gò má của đối phương.

Người đi phía trước dường như hơi mất tập trung.

Hắn hơi cụp mắt xuống, lông mi dài buông xuống trông giống như một cây quạt, dưới mí mắt hiện lên một mảng bóng tối nhàn nhạt; phút chốc, đôi mắt kia nâng lên, lộ ra một đôi con ngươi nhạt màu đang có ánh sáng lưu động dưới đáy mắt vừa được giấu kín, giống như có ánh sao trời nào vừa rơi vào trong đáy mắt.

Thương Hoài Nghiên nhìn vào gương mặt của Dịch Bạch Đường.

Kỳ thực, đối phương giống hệt như bầu trời lúc này, thật lạnh.

Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên nghĩ thế.

Người này không nói lời nào, không lộ vẻ gì, lúc người đứng ở nơi nào đó trông giống như băng tuyết trên đỉnh núi xa, là loại băng tuyết cứng rắn nhất, khiến cho người ta cảm thấy cho dù có đem kim cương châu báu rực rỡ nhất trên thế gian đặt trước mặt hắn cũng không thể có cách nào khiến cho hắn miễn cưỡng thoáng nhìn.

Có lẽ bởi vì...! Vẻ đẹp của kim cương cũng không sánh nổi với sự đẹp đẽ của hắn.

Giống như hoa, giống như tuyết.

Chỉ cần nhìn cũng khiến cho bản thân cảm thấy vui tai vui mắt, cả người vui vẻ thoải mái.

Tiếp theo, tầm mắt của Thương Hoài Nghiên đối diện với tầm mắt của Dịch Bạch Đường.

Không biết từ lúc nào Dịch Bạch Đường đã quay mặt lại nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.

Trong phút chốc Thương Hoài Nghiên có cảm giác mình làm chuyện xấu bị tóm được, dưới chân không khỏi dừng bước.

Dịch Bạch Đường cũng cùng dừng lại.

Trên đầu người tuyết có một chiếc mũ được làm bằng lá cây bị gió thổi bay mất, bay qua Dịch Bạch Đường.

Chắc hẳn phải rất lạnh.

Dịch Bạch Đường nghĩ như vậy, sau đó nắm lấy tay của Thương Hoài Nghiên dắt đi một cách rất tự nhiên.

Dịch Bạch Đường:

"Có phải cảm thấy lạnh không?"

Nói rồi, Dịch Bạch Đường hơi dùng sức nắm lấy tay Thương Hoài Nghiên, cũng thật lạnh, cảm giác giống như lạnh thành đá luôn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!