Chương 4: (Vô Đề)

Sau đó, hắn như một kẻ háo sắc hèn mọn, không ngừng dõi theo cuộc sống của nàng, không nhịn được mà nghĩ, nếu hắn cũng được sống trong sân nhỏ ấy, nếu con đường hái rau kia có hắnsánh bước bên nàng, thì thật tốt biết bao.

Sống hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên hắn khao khát trước mặt một người có thể buông bỏ mọi khuôn phép, chỉ đơn thuần làm chính mình – chỉ là Triệu Thanh Hà.

Tiêu Dục chậm rãi bước đến bên cạnh, nhìn thấu tâm can hắn, cười hỏi:

"Chư vị thư sinh này, lần đầu nàng gả đi, ngươi đã lỡ mất, chẳng lẽ lần thứ hai cũng muốn bỏ qua sao?"

Tất nhiên là không muốn. 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vì vậy, hắn nghe theo lời của Tiêu Dục, hành động như một nữ tử, dùng sự trong sạch của mình để khiến nàng cảm động. Hắn trơ tráo tuyên bố đó là lần đầu của mình, buộc nàng phải chịu trách nhiệm.

Liễu Miên sẽ không bao giờ biết, hôm ấy tim hắn đập nhanh đến mức nào. Chỉ vì sự hoang đường của hắn, bàn tay nàng lại một lần nữa chủ động chạm vào hắn, dù chỉ là trên trán.

Hóa ra Tiêu Dục nói đúng, không biết xấu hổ quả thực có ích. Đã như vậy, hắn đành tiếp tục không biết xấu hổ thêm chút nữa.

Hắn mang theo bát hoành thánh nửa sống nửa chín kia, chỉ để có cái cớ cho cơ hội gặp mặt lần sau.

Triệu Thanh Hà bắt đầu giở trò vô lại. Hắn đặt xuống một lượng bạc, mang bát hoành thánh đi, nói rằng cần giữ lại làm bằng chứng, nhỡ đâu ăn phải mà đau bụng thì còn đến tìm ta nói chuyện.

Mẹ chồng ta cầm con d.a. o trên tay, nghiêm giọng hỏi:

"Nhị Nương, chúng ta bị người ta ăn vạ rồi sao? Không thể nhân nhượng, người ta thường bắt nạt kẻ yếu. Lần sau hắn đến, ta sẽ cầm con d.a. o này ra, để hắn biết sợ mà im ngay!"

Ta không hiểu vì sao Triệu Thanh Hà lại làm như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng là sẽ còn quay lại. Nghĩ một hồi, ta nửa thật nửa giả nói:

"Mẫu thân, thực ra con có chuyện giấungười. Tiền thuốc chữa bệnh cho mẫu thân là con vay mượn của người ta, chính là vị công tử vừa rồi. Người ta sợ chúng ta quỵt nợ, nên mới phải thỉnh thoảng ghé qua xem xét."

Mẹ chồng nghe vậy, mặt mày liền ủ rũ:

"Vậy con vay bao nhiêu mà người giàu như thế cũng phải đích thân đến thu?"

Nhưng Tiểu Hỷ – đứa nhỏ lanh lợi – liền nghi hoặc:

"Không đúng! Hắn đến đòi tiền, sao lại bỏ lại một lượng bạc? Một lượng bạc, chúng ta phải bán mấy ngày mới kiếm được đấy!"

Ta nhìn một lượng bạc trước mặt mà đau đầu, chưa kịp nghĩ ra cách nào để lấp l.i.ế. m thì Triệu Thanh Hà đã quay lại. 

Hắn gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói:

"Lúc đi vội quá quên mất, một bát hoành thánh tám văn, mong cô nương thối lại tiền thừa."

Mẹ chồng nhìn vào cái hộp tiền lẻ chỉ có vài chục văn, hoàn toàn không đủ để thối lại. Bà cắn răng, đưa lại một lượng bạc, cười nói:

"Bát hoành thánh này chúng ta mời công tử. Cảm ơn công tử đã rộng lòng cho mượn tiền để cứu mạng già này, số tiền đó chúng ta nhất định sẽ trả, mong công tử rộng rãi gia hạn thêm một thời gian."

Lời nói dối vừa mới buột miệng đã suýt bị vạch trần. Ta bất lực nhắm mắt, không ngờ Triệu Thanh Hà lại thuận miệng tiếp lời:

"Không vội. Mẫu thân ta rất thích ăn hoành thánh ở quán này, ta cũng sợ các người nghỉ bán nên mới cho vay. Sau này ta sẽ thường xuyên ghé ăn."

Ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần, rồi nghĩ đến vẻ ngoài sang trọng của Triệu phu nhân. Bà ấy ăn hoành thánh nhà ta sao? Vị quân tử trúc trung này, nói dối có vẻ còn khéo léo hơn cả ta.

Nhưng hắn thật sự bắt đầu thường xuyên lui tới, mỗi lần đều gần đến giờ ngọ. 

Khi quán vắng, hắn ngồi đó, một bát hoành thánh có thể ăn đến nửa canh giờ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!