Chương 7: (Vô Đề)

Họ nói muốn dạy ta quy củ.

Nước trà nóng hổi, bắt ta bưng đi kính trà, quỳ xuống cầu xin trưởng bối nể mặt uống.

Rõ ràng là đang làm khó.

Khi ta chuẩn bị nhẫn nhục chịu đựng, Ôn Trạch cầm quạt xếp không chút khách khí hất đổ chén trà, làm nước b.ắ. n lên người nhị thẩm.

"Người của nhị phòng, tam phòng, không cần phải ra vẻ trưởng bối trước mặt phu thê chúng ta, sau khi phụ mẫu qua đời, trưởng bối của ta, Ôn Trạch, chỉ có một mình gia gia, các ngươi tính là cái thá gì!"

Ôn Trạch nói năng không chút khách khí, quay đầu kéo ta đi ra ngoài.

Nhưng lại bị gia đinh của nhị phòng vây quanh.

Ta bị trận này làm cho giật mình, theo bản năng nắm c.h.ặ. t t.a. y áo Ôn Trạch.

Nhưng chàng lại như đã quen rồi, ung dung quay lại ngồi xuống, vắt chân:

"Xem ra những lời ta vừa nói, thúc thúc thẩm thẩm không thích nghe."

"Nếu các ngươi thích làm ra vẻ trưởng bối trước mặt ta, vậy ta cũng làm ra vẻ huynh trưởng trước mặt mấy đệ đệ, bọn chúng thường xuyên quấn lấy ta, muốn ta dẫn chúng đến Hoa Giác Lâu và sòng bạc..."

Ôn Trạch còn chưa nói xong, nhị thúc của chàng đã đập vỡ chén trà đuổi chàng ra ngoài.

Dù là nhi tử nhà ai, cũng đều nâng niu, đề phòng Ôn Trạch dẫn đến những nơi ô uế đó, sẽ hủy hoại tiền đồ của con cái.

Không ai lại vì muốn gây sự với một tên phế vật ăn chơi trác táng mà kéo con mình xuống nước.

Tai họa của ta, cứ như vậy dễ dàng được tránh khỏi.

Trở về phòng, Ôn Trạch mới tức giận trách mắng ta:

"Tính tình nàng quá mềm yếu, bọn họ bắt nạt nàng, nàng không biết làm ầm lên sao?"

"Nếu hôm nay ta không có ở đây, nàng cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm à?"

Làm ầm lên?

Từ này, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ta.

Làm mình làm mẩy chỉ khiến Phương Hoài Minh chán ghét. Phương Hoài Minh chỉ bảo ta nhẫn nhịn. Hắn luôn nói với ta:

"Thấm Thấm, hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, đợi ta thi đỗ thì sẽ tốt thôi, nàng đừng gây chuyện."

Trước kia, Giang Tiêu Tiêu bắt nạt ta quá đáng, thỉnh thoảng ta phản kháng, hắn lại trách ta không giữ được bình tĩnh, cứ thích gây phiền phức cho hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thế mà giờ đây, Ôn Trạch lại nói với ta:

"Trong Ôn gia có vài người không dễ đối phó, nàng càng nhẫn nhịn, bọn họ càng được nước lấn tới."

"Vì vậy, cứ cứng rắn lên. Người như chúng ta, có gì phải sợ? Bất kể gây ra chuyện gì, ta sẽ lo liệu hết cho nàng."

Nói xong, chàng nhìn ta, cười có chút bất đắc dĩ:

"Tay chân nhỏ bé thế này, đánh ai cũng không lại, lại còn không nói được, muốn mắng người cũng không xong."

Ta cúi đầu, mân mê chiếc khăn tay, lòng tràn đầy tự ti. Thật ra, ta vẫn luôn biết mình tầm thường, chẳng có bản lĩnh gì, lại còn là một nữ nhi khuê các tàn tật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!