Ta muốn kiểm chứng suy đoán của mình, đưa tay sờ lên lưng chàng, người mà ta đoán có một vết sẹo dài trên lưng, lại bị chàng phản thủ kẹp chặt trên đỉnh đầu không thể động đậy.
Mãi đến khi chàng động tình phát ra một tiếng rên khẽ, ta mới có chút chắc chắn…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Giọng nói này, giống hệt giọng nói của tên ám vệ khi động tình, ngay cả âm cuối run rẩy cũng không khác gì.
Từ khi bị câm, độ nhạy cảm với âm thanh của ta đã tăng lên rất nhiều.
Thêm vào đó... thói quen giường chiếu và kích thước kia cũng trùng khớp.
Đại lang Ôn gia trước mặt này, tám phần chính là tên ám vệ kia.
Ta không che giấu sự nghi ngờ trong mắt, nhìn chằm chằm người này.
Cuối cùng chàng cũng không giả vờ được nữa, bật cười:
"Xem ra nàng cũng khá thông minh, chưa đến nửa canh giờ đã đoán ra."
"Ta còn định trêu chọc nàng thêm một chút nữa, chán thật, đúng là rất chán."
Ta nằm mơ cũng không ngờ, sát thủ ám vệ dưới trướng Vĩnh Vương, lại chính là Đại lang Ôn gia phong lưu phóng đãng kia
- Ôn Trạch.
Chàng đã sớm biết ta là Giang gia nhị cô nương, cũng biết ta sẽ gả cho chàng.
Vậy thì những lời chàng nói ở Tam Thanh Tự, hoàn toàn là lừa ta!
Cố ý đùa giỡn!
Đùa bỡn ta trong lòng bàn tay!
Trong nháy mắt ta vừa tức vừa giận.
Nhưng lại ngại chàng thật sự là người của Vĩnh Vương, ta đã từng thấy bộ dạng chàng g.i.ế. c người không chớp mắt, trong lòng sợ hãi, không dám nổi giận với chàng.
Vì vậy liền quay đầu đi, không nhìn chàng nữa.
Giận rồi sao? Ôn Trạch cúi người xuống, những nụ hôn dày đặc rơi trên cổ ta, như đang dỗ dành ta.
"Ta làm việc cho Vĩnh Vương, chuyện này chưa từng giấu diếm nàng, chuyện ở Tam Thanh Tự, ta có nỗi khổ riêng."
Ôn Trạch coi như kiên nhẫn giải thích với ta.
Ta biết đây là bậc thang chàng dành cho ta, không còn cứng đầu nữa, quay đầu nghe chàng nói.
"Ta quả thực là nghe được tin tức Giang gia đổi người gả, nên mới đến Tam Thanh Tự thử nàng."
"Nếu lần đó, nàng không đồng ý, sau này nàng gả vào đây, cứ an an ổn ổn làm một phu nhân nội trạch ở Ôn gia, ta cũng sẽ không để nàng biết thân phận khác của ta."
"Nhưng nàng đã đồng ý, điều đó chứng tỏ nàng đã thay đổi."
"Người có thể biết thân phận của ta, có thể cùng ta kề vai chiến đấu, phải là kẻ điên cuồng liều lĩnh như ta."
"Chứ không phải là tiểu cô nương câm điếc trước kia, do dự bất quyết, vì một người nam nhân mà có thể từ bỏ thù hận của mẫu thân."
Nói đến đây, Ôn Trạch đầy ý cười, nhưng lại mang theo ý mỉa mai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!