Chương 3: (Vô Đề)

Từ nay về sau, thân thể này của ta, cùng với mạng sống này, đều không thể sống vì mình nữa rồi.

Trong cơn đau đớn, ta như trở về năm mẫu thân qua đời.

Năm đó ta tám tuổi, mẫu thân đã lâm bệnh nhiều ngày.

Ta không có tiền mua thuốc mời đại phu cho bà, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ngày càng gầy yếu.

Một ngày mười hai canh giờ, bà mê man tám chín canh giờ.

Trong giấc ngủ, bà luôn nói mê sảng.

Khi thì mơ thấy những ngày bà còn là tiểu thư nhà Thứ sử, khi thì mơ thấy cảnh tượng thảm khốc lúc bị tịch biên gia sản, khi thì mơ thấy bà bị đày làm kỹ nữ, vất vả mưu sinh ở Hoa Giác Lâu.

Lúc đó, ta mới biết được thân thế của mẫu thân.

Trong lúc bà hiếm hoi tỉnh táo, ta hỏi bà, ngoại tổ bị người ta hãm hại sao?

Bà luôn im lặng, chỉ rơi lệ.

Vào đêm giao thừa năm đó, đêm tuyết rơi nhiều nhất, ma ma bên cạnh Đại phu nhân đến tiểu viện truyền lời nói, mẫu tử chúng ta đã nhiễm bệnh không thể đến dự tiệc, chi bằng nhân ngày tốt lành này, cầu phúc trên tuyết cho Giang gia một năm bình an khỏe mạnh.

Đây rõ ràng là muốn bức tử mẫu thân.

Mẫu thân cũng chính là mất vào đêm giao thừa năm đó.

Trước khi đi, bà ôm ta trong tuyết, run rẩy dặn dò:

"Thấm Thấm, con phải nhớ lời của mẫu thân, sau này chớ đối đầu với Đại phu nhân và mấy huynh đệ tỷ muội kia, ngoan ngoãn một chút mới có thể bảo toàn tính mạng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Cuộc đời này của mẫu thân cũng chỉ đến thế này thôi, chỉ mong, con hãy sống tốt cho chính mình."

"Lớn lên thật tốt, gả cho một gia đình tốt làm chủ mẫu, thì có thể thoát khỏi hang sói này, sống những ngày tháng tự do yên bình."

Lời của mẫu thân, đáng lẽ ta nên nghe theo.

Nhưng Đại phu nhân và con gái bà ta h.i.ế. p người quá đáng.

Sau khi mẫu thân mất, ta khóc thương cho bà một trận.

Giang Tiêu Tiêu lại chê ta khóc to quá, làm phiền ngày tết vui vẻ, sai ma ma đổ một bát thuốc câm đang sôi sùng sục vào miệng ta.

Từ đó, ta không thể nói chuyện nữa.

Đau đớn nhân đôi, ta muốn cùng c.h.ế. t với đôi mẫu thân độc ác kia, báo thù cho mẫu thân.

Là Phương Hoài Minh ngăn ta lại.

Hắn bảo ta hãy nghĩ đến lời mẫu thân nói lúc lâm chung, hắn nói: "Mẫu thân nàng mong nhất là nhìn nàng lớn lên thật tốt, rồi xuất giá sống cuộc sống tốt đẹp."

"Thấm Thấm, ta sẽ đưa nàng đến với cuộc sống tốt đẹp, ta sẽ cưới nàng."

"Ta nhất định sẽ đỗ đạt, đưa nàng ra khỏi bể khổ này."

Ta sống sót là vì Phương Hoài Minh.

Vì tình cảm này, vì hy vọng mà hắn mang đến cho ta, ta quyết định nghe lời mẫu thân, sống tốt cho chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!