Chương 14: (Vô Đề)

"Nếu cục diện không như dự liệu, Bệ hạ có thể từ bỏ thần bất cứ lúc nào để bảo toàn đại cục."

"Chỉ xin Bệ hạ thành toàn tâm nguyện cả đời của thần, chỉ cần thử một lần này, thần c.h.ế. t cũng không hối tiếc, thật sự cũng không tính là uổng mạng."

Ôn Trạch đã cân nhắc đến tất cả mọi người, duy chỉ từ bỏ chính chàng.

Việc thu hồi hoàn toàn quyền kiểm soát Ký Châu và một vài châu quận lân cận, đối với tân đế mà nói cũng có sức hấp dẫn rất lớn.

Quân thần bọn họ cứ như vậy quyết định trọng tra vụ án năm xưa, toan tính lần theo manh mối, từng bước trừ khử thế lực còn sót lại của Tiên thái tử.

Thế nhưng, lại đánh giá thấp ảnh hưởng bốn mươi năm của người ở ngôi vị kia. Tiên thái tử từ lâu đã thu phục được phần lớn quý tộc và thế gia trong triều.

Tuy người đã chết, nhưng Thư vương, đệ đệ cùng mẹ ruột thịt của người, nay mới ngoài hai mươi, đang độ tráng niên, nhà mẹ đẻ cũng chưa bị liên lụy mà suy tàn, nhà thê tử lại càng là thế gia vọng tộc, thực lực không tầm thường.

Hắn liên kết với các thế lực quý tộc cũ, nhìn chằm chằm vào tân hoàng, không ngừng gây sức ép.

Còn Phương Hoài Minh, sau khi đỗ Tiến sĩ, đã đầu quân cho Thư vương, trở thành cái gai mà Thư vương cố tình ghim vào lòng Hoàng đế.

Chỉ có thay Khâm sai, g.i.ế. c Ôn Trạch, chặt đứt cánh tay của Hoàng đế, đem Ký Châu

- trung tâm vận tải đường thủy của nước Tề, một lần nữa thu về tay Thư vương, thì Thư vương mới bằng lòng ngồi xuống đàm phán với Hoàng đế.

Nếu không...

Nghe đến đây, ta đã hiểu rõ, đây là quyết định của chính Ôn Trạch.

Chàng cũng sớm biết mình có thể sẽ rơi vào kết cục này, sớm ký sẵn thư hòa ly, gạt ta ra ngoài.

Sự việc phát triển đến bây giờ, đã sớm vượt ra khỏi phạm vi một quận một châu, mà là liên quan đến sự thay đổi hoàng quyền của cả Tề quốc.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, lại là một cuộc tranh giành hoàng quyền, m.á. u chảy thành sông.

Ta biết rõ sự việc không còn đường xoay chuyển, nhưng vẫn không cam lòng hỏi một câu cuối cùng:

"Ôn Trạch nhất định phải c.h.ế. t sao?"

"Nhất định phải chết."

Tia hy vọng cuối cùng của ta đã tan vỡ.

Ngay cả Hoàng đế cũng không cứu được Ôn Trạch, vậy thì trên đời này không còn ai cứu được chàng nữa.

Ta lau khô giọt nước mắt cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, xin người một ân điển mới.

Ta muốn Phương Hoài Minh chết.

Thật ra Phương Hoài Minh là người của Thư vương, g.i.ế. c hắn không dễ dàng.

Nhưng ta lại dùng cái giọng khàn đặc này, thuyết phục được Hoàng đế.

Ta nói:

"Chẳng lẽ Bệ hạ thật sự muốn dễ dàng dâng Ký Châu cho Thư vương như vậy sao? Giết Phương Hoài Minh, rồi mới cho Ký Châu, sẽ không khiến thiên hạ cho rằng Bệ hạ sợ Thư vương."

"Thư vương có được Ký Châu, tất nhiên sẽ không quá để ý đến sống c.h.ế. t của loại chuột nhắt như Phương Hoài Minh."

...

Ngày hôm đó, ta nói đến khô cả họng, Hoàng đế mới gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!