Ta là thứ nữ câm ti tiện nhất Giang gia.
Tất cả mọi người đều khinh thường ta, duy chỉ có Phương Hoài Minh xem ta như bảo vật trong lòng bàn tay.
Hắn từng hứa, đợi đến khi hắn đỗ đạt, sẽ cưới ta, đưa ta rời khỏi bể khổ Giang gia này.
Ta đợi hắn tám năm, tiết kiệm chi tiêu, may vá thêu thùa để hỗ trợ hắn, chỉ mong hắn bớt phải vất vả, có thêm thời gian đọc sách.
Nhưng ngày hắn ghi danh bảng vàng, sắc mặt hắn lại lộ vẻ khó xử, nói muốn ta chịu thiệt thòi làm thiếp.
Quan trường khó đi, hắn cần sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ của đích tỷ mới có thể thăng quan tiến chức.
Ta không lắc đầu cũng không gật đầu.
Ngày hôm sau, ta đến thư phòng của phụ thân, đề bút để lại cho ông một tờ giấy:
"Thấm Thấm nguyện thay đích tỷ gả cho đại lang Ôn gia."
1
Lúc Phương Hoài Minh đến tiểu viện của ta, trăng đã lên cao.
Hắn vẫn như thường lệ chui qua lỗ chó vào, ghé vào cửa sổ khẽ gọi tên ta.
Ta cầm cây đèn, khập khiễng đi đến bên cửa sổ.
"Thấm Thấm, ta đỗ rồi! Ta đỗ rồi!"
Giọng Phương Hoài Minh tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui sướng bên trong.
Thực ra, ta đã biết từ lâu.
Hôm nay lúc Phương Hoài Minh đi xem bảng, phụ thân cũng phái hạ nhân đi cùng, vừa nghe được tin tốt liền lập tức cho người phi ngựa về báo.
Nhưng giờ nghe hắn tự mình nói ra, ta vẫn rất vui.
"Thấm Thấm, cuối cùng ta cũng không phụ lòng nàng, việc đã hứa với nàng, ta đã làm được. Ngày mai, ta sẽ nói với phụ thân nàng, chọn ngày lành tháng tốt, cưới nàng vào cửa."
Ánh mắt Phương Hoài Minh sáng ngời, tràn đầy ý cười.
Nhưng ta vẫn nhạy cảm bắt được từ khóa… rước.
Thê thì dùng từ cưới, thiếp thì dùng từ rước.
Ta do dự giơ tay lên, dùng thủ ngữ hỏi:
"Chàng muốn ta làm thiếp sao?"
Nụ cười trên mặt Phương Hoài Minh cứng đờ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn ta:
"Quan trường hiểm ác, nếu ta không có nhà thê tử giúp đỡ, e rằng khó mà tiến bước."
"Đích tỷ của nàng, Giang Tiêu Tiêu, được phụ thân nàng yêu quý, mẫu thân nàng ấy lại là biểu muội của Quận thủ, nếu ta cưới nàng ấy làm thê thì có thể được cả hai phía chính trị và thương nghiệp trợ giúp, con đường làm quan tự nhiên sẽ thuận lợi hơn."
Lời Phương Hoài Minh nói là sự thật.
Đối với hắn bây giờ, ta là một gánh nặng vô dụng.
Ta không chỉ là một thứ nữ câm, mẫu thân đã mất sớm của ta còn là con gái của tội thần, gả cho hắn làm thê, quả thật sẽ làm nhục thân phận của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!