Chương 42: Sò Biến Dị

Trình Chu () chở một xe hải sản đến nhà hàng buffet, Trình Dương () nhìn thấy Trình Chu, thở phào nhẹ nhõm.

"Đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi! Nếu còn không về, hàng hóa sẽ không đủ cung cấp mất."

Trình Chu quét mắt nhìn quanh quán, nói: "Ta chẳng phải vừa đi lấy hàng về sao? Ta không có ở đây mấy ngày nay, quán vẫn ổn chứ?"

Trình Dương gật đầu nói: "Mọi thứ đều tốt, làm ăn ngày càng khấm khá, nhiều khách quay lại lắm."

"Ở nhà thế nào? Mẹ vẫn khỏe chứ?" Trình Chu thuận miệng hỏi.

Trình Dương gật đầu: "Khỏe lắm, chỉ là mấy hôm trước, đại bá đến nhà vay tiền, mẹ đã cãi nhau với ông ấy một trận."

"Đại bá đã đến rồi sao? Đại bá ngạo mạn như vậy cơ mà!" Trình Chu có chút bất ngờ.

Trình Dương bĩu môi nói: "Chứ còn gì nữa! Nghe nói huynh đã mua nhà cho cha mẹ, vừa đánh hơi thấy mùi tiền là mò đến ngay. Theo lời mẹ kể, đại bá đến vay tiền mà còn lên mặt dạy đời, thế nên mẹ đã đuổi thẳng cổ."

"Đuổi đi cũng tốt." Có lẽ vì làm việc trong hệ thống nhà nước nên đại bá luôn có một kiểu tác phong quan cách, thích xen vào chuyện của gia đình họ rồi chỉ trích đủ điều.

Bình thường thì đại bá tỏ ra rất có năng lực, nhưng mỗi khi đến lượt ông ấy phải giúp đỡ, chẳng những không làm được gì mà còn khiến họ phải tốn tiền, Trình Chu sớm đã khó chịu với thái độ đó. Chỉ là dù sao người ta cũng là bậc trưởng bối, dù có ý kiến cũng đành phải nhịn.

Trình Dương gật đầu: "Ta cũng thấy mẹ làm vậy là đúng. Chắc lần này đại bá tức điên lên rồi."

Trình Chu cười nhạt: "Đại bá là người sĩ diện nhất, lần này cha mẹ làm ông ấy mất mặt, chắc phải ôm cục tức dài dài đấy."

"Cho ông ta tức chết luôn thì càng hay." Trình Dương cười hả hê.

Chỉ cần nhớ đến chuyện trước kia khi nhờ đại bá tìm việc làm, hắn lại cảm thấy ấm ức.

"Không nói đến ông ta nữa. Đại ca, huynh thử món cơm niêu này đi." Trình Dương kéo Trình Chu đến một cái nồi đất.

Hắn lấy ra một niêu cơm, múc một bát đưa cho Trình Chu.

Trình Chu nếm thử vài miếng, cảm thấy mùi vị không tệ: "Loại thịt này..."

Trình Dương giải thích: "Thịt này chính là thịt mà đại ca đã mang về trước đó. Cha ăn không hết, liền làm thành lạp xưởng, dùng để nấu cơm niêu rất thơm."

Trình Chu có chút nghi hoặc: "Cha làm? Cha biết làm cơm niêu rồi bán trong quán sao? Ông ấy biết chuyện gì rồi à? Đệ đã nói với ông ấy sao?"

Trình Dương lắc đầu: "Cha không biết gì hết."

Để tránh phiền phức và cũng để không khiến cha mẹ thêm áp lực, Trình Chu và Trình Dương đã bàn bạc và quyết định giấu chuyện quán ăn thực ra đã được Trình Chu mua lại.

"Ta nói với cha rằng bạn của đại ca có một nhà hàng đang cần người quản lý, nên đã nhờ đệ làm quản lý cửa hàng, lương hai vạn một tháng. Cha mẹ biết tin thì vô cùng phấn khích, còn đến quán giúp việc miễn phí. Để trả ơn 'ông chủ' đã trọng dụng con trai, cha mới làm thêm món cơm niêu và để trong quán bán như một món đặc trưng."

Trình Chu gật đầu: "Thì ra là vậy."

Chuyện công việc của Trình Dương luôn là nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng cha mẹ họ. Nay hắn có một công việc ổn định, cả hai đương nhiên rất vui.

Biết được công việc là do Trình Chu giới thiệu, cha mẹ lại lo lắng hắn làm phiền bạn bè quá mức, cũng sợ Trình Dương không đủ khả năng đảm nhiệm vị trí quản lý cửa hàng. Vì quán là dạng buffet, cha còn làm thêm cơm niêu và để miễn phí trong quán, coi như là một cách để cảm ơn "ông chủ."

Trình Chu () lắc đầu, nói: "May mà đây là quán của nhà mình, nếu không cha làm cơm niêu ngon như thế, chỉ riêng tiền bồi thường thôi cũng không đủ trả lương hai vạn của đệ đâu!"

Trình Dương () gật đầu: "Đúng vậy! May mà là quán nhà mình. Mà nói cũng lạ, chỗ ta là nhà hàng buffet, khách đến đây chủ yếu là muốn ăn cho đáng tiền. Cơm niêu này một bát đã lưng bụng rồi, ban đầu ai cũng sợ lỗ nên không dám ăn. Nhưng sau một thời gian, hương thơm của nó khiến khách không cưỡng lại được, có người còn ăn cả một bát to. Thậm chí có khách đến chỉ để ăn cơm niêu, kết quả là tiêu thụ hải sản lại giảm xuống."

Trình Chu: "......"

"Cơm niêu chủ yếu dùng gạo và lạp xưởng, mà lạp xưởng đều do cha tự làm. Mỗi ngày quán bán ra mấy chục nồi cơm niêu, lượng tiêu thụ lạp xưởng cũng không hề nhỏ."

"Vẫn có người có mắt nhìn đấy!" Trình Chu thầm nghĩ. Đây chính là thịt heo rừng biến dị, thịt từ dị giới, hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm, ăn vào còn có tác dụng bổ dưỡng không nhỏ. "Ta mang thịt heo về là để cha tự ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!