Dạ U bắt chước Trình Chu, cầm khăn lau tóc.
Y quan sát Trình Chu, rồi nhàn nhạt nói:
"Ngươi đang phiền não chuyện gì? Đang nghĩ cách phản bội ta sao?"
Trình Chu vội vàng phủ nhận:
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ đang nghĩ xem nên đi ăn ở đâu."
Dạ U gật đầu, hờ hững đáp: "Ồ."
Nhưng sau đó, y vẫn tỏ vẻ không tin tưởng:
"Chỉ là chuyện ăn uống thôi, có cần phải suy nghĩ lâu như vậy không?"
Trình Chu giải thích:
"Ở đây có rất nhiều nhà hàng, quyết định đi đâu ăn đúng là vấn đề nan giải."
Dạ U khẽ hừ một tiếng, rõ ràng vẫn không tin.
Dạ U hơi thấp hơn Trình Chu một chút, khung xương cũng thanh mảnh hơn.
Quần áo của Trình Chu mặc trên người Dạ U có hơi rộng, nhưng với khí chất của y, dù có là quần áo bình thường, mặc lên vẫn cực kỳ ưa nhìn.
Trình Chu mỉm cười: "Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo một vòng."
Dạ U tỏ ra hứng thú, gật đầu: "Được thôi!"
Trình Chu cảnh báo trước:
"Ở đây có quy định cấm đánh nhau, càng không được giết người. Ngươi không được tùy tiện động thủ."
Dạ U tỏ ra không hài lòng:
"Ngươi ra lệnh cho ta sao? Ta là chủ nhân đấy."
Trình Chu vội cười xòa:
"Phải, phải, ngươi là chủ nhân. Nhưng ta chỉ lo phiền phức thôi."
Dạ U ngẩng cao đầu, hờ hững nói:
"Chỉ cần không ai động vào ta trước, ta sẽ không ra tay."
Trình Chu gật đầu: "Vậy thì tốt."
Dạ U nhìn hắn, hơi nheo mắt:
"Nếu ở đây có người nhận ra ta là Đọa Ma Giả, họ có tấn công ta không?"
Trình Chu cười nhẹ:
"Ngươi yên tâm, nếu bọn họ nhận ra ngươi là Đọa Ma Giả, họ sẽ chỉ lấy điện thoại ra chụp hình, quay video thôi."
Dạ U nghi hoặc:
"Chụp hình? Quay video? Đó là gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!