Trình Chu đi đến cửa hàng, mua một chiếc ba lô mới, đồng thời chuẩn bị một số thuốc men và thực phẩm trước khi trở về căn hộ.
Chiếc xe ba bánh chở hàng trước đây của hắn đã bị bỏ lại ở dị giới, vì vậy hắn đành phải mua một chiếc mới, sau đó chất đầy đồ ăn lên xe.
Suốt năm ngày tiếp theo, Trình Chu liên tục thử tái nhập vào dị giới, và cuối cùng, hắn cũng thành công.
Vừa xuất hiện trở lại trong hang động, Trình Chu lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm của Dạ U, kẻ đang đứng trong góc tối, chằm chằm nhìn hắn.
Trình Chu lúng túng bước xuống từ xe ba bánh, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, cười gượng nói: "Chủ nhân, ta về rồi! Ngài khỏe chứ?"
Hắn thầm nghĩ: Hai thế giới có cùng tốc độ thời gian, vậy thì nơi này chắc cũng đã qua mấy ngày rồi. Dạ U không rời đi sao? Ở cái hang động hôi hám này suốt mấy ngày liền, y cũng thật kiên nhẫn...
Dạ U nheo mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Chủ nhân? Ngươi còn nhớ ta là chủ nhân sao? Biến mất mấy ngày rồi, cuối cùng cũng chịu quay lại à?"
Trình Chu nhìn Dạ U, vội vàng cười bồi: "Ta vẫn luôn muốn quay lại mà! Chỉ là... không về được. Chủ nhân, ngài mấy ngày qua vẫn ở đây sao?"
Dạ U cười khẩy, giọng điệu châm chọc: "Ta vẫn còn ở đây, khiến ngươi thất vọng lắm phải không?"
Trình Chu vội xua tay: "Không không, làm gì có chuyện đó! Thuộc hạ lúc nào cũng sẵn sàng vì chủ nhân mà xông pha, không màng sống chết."
Dạ U hừ nhẹ, ánh mắt khẽ lóe lên một tia giễu cợt: "Ồ? Xông pha vì ta? Không ngờ ngươi lại trung thành như vậy, thật là bất ngờ."
Trình Chu tươi cười lấy lòng: "Chủ nhân tài năng xuất chúng, được cống hiến cho ngài là vinh hạnh của ta."
Dạ U cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Miệng lưỡi trơn tru, đáng tiếc... ta không ăn nổi mấy trò nịnh hót này."
Trình Chu: "..." Không ăn nổi? May quá, ta cũng nịnh đến mệt rồi đây!
Dạ U dường như cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Trình Chu, hừ lạnh một tiếng.
Trình Chu cắn răng, mặt dày hỏi: "Chủ nhân, ngài biết cách tu luyện Đấu Khí không?"
Dạ U nheo mắt, nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi bật cười đầy mỉa mai: "Ngươi đã lấy quyển Đấu Khí Nhập Môn từ tay ta rồi, nếu biết đọc, hẳn đã tự hiểu được nội dung trong đó rồi chứ? Nhưng đáng tiếc, ngươi không biết chữ, đúng không?"
Trình Chu lập tức cảm nhận được cái ánh mắt khinh bỉ của học bá dành cho học tra, hắn chỉ biết thở dài trong lòng. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu... Mù chữ thật sự là không có nhân quyền mà!
Trình Chu vội chuyển chủ đề, cười nịnh nọt: "Chủ nhân đừng giận mà! Ta có một món quà cho ngài đây!"
Dạ U nhướng mày, có chút hứng thú: "Ồ? Quà? Quà gì?"
Trình Chu lấy ra hai ly trà sữa, cười tươi nói: "Là cái này!"
Hắn thầm nghĩ: Nghe nói đồ ngọt có thể giúp tâm trạng con người tốt hơn. Hy vọng sau khi uống trà sữa, Dạ U sẽ dễ nói chuyện hơn chút!
Dạ U nhận lấy trà sữa và ống hút, nhanh chóng hiểu ra cách sử dụng.
Sau khi uống một ngụm, y khẽ nhếch môi, tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút: "Hương vị không tệ."
Trình Chu lập tức nịnh nọt: "Ta biết ngay là chủ nhân sẽ thích mà! Thật ra ta rời đi cũng là để tìm mua thứ này cho ngài đó!"
Dạ U đảo mắt, rõ ràng không tin nổi cái lý do vớ vẩn này: "Thật sao? Ngươi cũng có lòng quá nhỉ?"
Trình Chu dày mặt, vội gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Dạ U uống hết một ly rất nhanh, lập tức cầm lấy ly thứ hai. Nhìn bộ dạng này, Trình Chu thầm cảm thấy may mắn vì đã mua thêm mấy ly dự phòng!
Ngay lúc đó, Dạ U chợt nói: "Ta có một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
Trình Chu nhanh nhảu đáp: "Ngài nói đi, ngài nói đi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!