Trình Chu theo chân Dạ U, cuối cùng cũng đến nơi y cư ngụ.
Nhìn thấy cái hang núi dơ dáy, rách nát trước mặt, Trình Chu nhất thời không phân biệt nổi giữa nhà tranh của Mạch Ân () và hang động của Dạ U, nơi nào có điều kiện tồi tệ hơn!
Hắn tuyệt vọng nghĩ: Mình thật sự đã đánh giá quá cao Dạ U rồi. Còn tưởng rằng y sẽ tìm một nơi ở đàng hoàng hơn một chút... Dù sao cũng là một Đọa Ma Giả cơ mà! Lại còn có gương mặt như thế này nữa chứ.
Nếu Dạ U mà đến hiện thế, mở livestream biểu diễn kỹ năng đặc biệt của mình, chắc chắn có thể trở thành siêu sao quốc tế chỉ trong nháy mắt, rồi kiếm tiền đến mức vàng bạc chất đầy rương... Kết quả thì sao? Y lại sống kiểu này ư?
Có lẽ cảm nhận được sự thất vọng của Trình Chu, Dạ U quay đầu lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi cất giọng băng lãnh: "Ngươi là kẻ dị tộc, trước đây chắc hẳn là quý tộc nhỉ? Ta không biết ngươi từng sống trong điều kiện thế nào, nhưng ở đây, chỉ có chừng này thôi."
Trình Chu: "..." Quý tộc gì chứ! Ngươi thật sự quá đề cao ta rồi! Ta chẳng qua chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường mà thôi!
"... Hang động này, hình như có mùi gì đó." Trình Chu ngửi thấy một loại hương vị nhàn nhạt nhưng khó chịu, cau mày nói.
Dạ U thản nhiên đáp: "Mùi của gấu đấy. Cái hang này trước đây có một con gấu ở, ta đã giết nó rồi."
Trình Chu: "..." Cho nên đây chẳng qua chỉ là một hang động bị cướp từ tay một con gấu sao?
Có lẽ do thương thế vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Dạ U tựa vào vách hang, khoanh tay trước ngực rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến tối, nhiệt độ trong hang ngày càng hạ thấp. Trình Chu lặng lẽ dịch sát về phía Dạ U, định quan sát kỹ hơn tình trạng của y.
Dạ U có một làn da hoàn hảo, mịn màng đến mức tựa như có thể thổi nhẹ là vỡ, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp được tạo ra nhờ trang điểm ở hiện thế.
Đột nhiên, Dạ U mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn Trình Chu: "Ngươi đang làm gì?"
Trình Chu vô tội chớp mắt, đáp: "Ta có làm gì đâu? Giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, ta nào dám giở trò gì chứ?"
Dạ U hừ lạnh một tiếng: "Ngươi hiểu thế thì tốt!"
Trình Chu nằm trong hang động, trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được.
Hắn vô tình chạm vào một cái túi, lập tức nhớ ra, đây chính là bọc hành lý của tên kỵ sĩ lúc trước.
Trình Chu không khỏi có chút tiếc nuối, thầm nghĩ: Lúc đó ta đã quá nóng vội! Nếu chờ thêm một chút, có lẽ cả hai đã đồng quy vu tận, mình cũng không đến nỗi phải làm nô lệ, bị người khác khống chế thế này quá bị động rồi.
Dạ U đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi đen thẫm nhìn chằm chằm vào Trình Chu.
"Sao ngươi vẫn chưa ngủ?" Dạ U hỏi.
Trình Chu có chút căng thẳng, vội nói: "Ta không phải không ngủ, mà là ngủ không được!"
Dạ U cảnh cáo, ánh mắt sắc bén như dao: "Nếu dám có suy nghĩ lệch lạc, ta sẽ khiến ngươi chết thảm."
Trình Chu cười khô khốc: "Biết rồi, biết rồi."
Hắn thầm than trong lòng: Nếu có thể về nhà thì tốt biết mấy! Dị giới này nguy hiểm quá đi mất!
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lướt qua, một luồng ánh sáng xanh chợt lóe lên. Trong chớp mắt, Trình Chu bị bao bọc trong quầng sáng ấy, và khi hoàn hồn lại, hắn đã đứng trong căn hộ cho thuê của mình.
Nhìn phòng khách quen thuộc trước mắt, trái tim Trình Chu tràn ngập xúc động. Hắn vậy mà thực sự trở về rồi! Hắn còn tưởng rằng không thể về được nữa, vậy mà... hắn lại trở về thật!
Hắn chợt cúi xuống nhìn bọc hành lý trong tay, có chút kích động.
Không ngờ lúc trở về còn tiện tay mang theo luôn túi đồ của tên kỵ sĩ kia! Đây đúng là niềm vui ngoài dự đoán!
Dạ U vừa thấy hắn đột ngột biến mất chắc chắn sẽ nổi điên lên. Mà nếu phát hiện luôn cả hành lý cũng bị hắn cuỗm đi, chỉ e sẽ tức giận đến bốc khói mất!
Trình Chu thầm nghĩ: Không biết viên hạt giống kỳ lạ mà Dạ U ép ta nuốt có hiệu lực đến mức nào. Cách cả một thế giới xa như vậy, chắc hắn không thể khống chế sinh tử của ta nữa đâu nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!