"Tiểu thư, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta không biết ăn nói sao với Thất hoàng tử a." Lão chưởng quầy đem sổ sách đến trước mặt Tô Ức Cận, con số trên đó thấp đến nỗi khiến lòng người lạnh lẽo.
"Cứ làm tốt công việc của lão đi, không cần bận tâm đến những thứ khác, ta đã có biện pháp!
"Tô Ức Cận đuổi lão chưởng quầy đi, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt tràn đầy trào phúng của lão. Thư phòng của Túc vương phủ, Thất hoàng tử nhận được hồi báo của hạ nhân, hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh"Mau rút người của bổn vương ra khỏi Bách Gia Lâu, không cần bồi chơi tiếp nữa!
"Hạ nhân vâng một tiếng rồi lui ra, Thất hoàng tử nhấc bút tiếp tục vẽ bức tranh đang dang dở. Trên tờ giấy Tuyên Thành tuyết trắng thượng hạng hiện lên một dung mạo diễm lệ, ngọc thụ lâm phong của một người thiếu niên. Hắn đứng dưới gốc cây đào, khẽ ngẩng đầu nhìn hoa đào theo gió bay đầy trời, lộ ra nụ cười thỏa mãn."Cảnh Hành…" Thất hoàng tử vuốt ve khuôn mặt trong bức tranh si ngốc nỉ non "Những người khiến ta và ngươi chán ghét, rất nhanh sẽ chết hết!"
Đúng vậy, Văn Tuệ trà quán chính là sản nghiệp của Thất hoàng tử.
Bách Gia Lâu của Tô Ức Cận chỉ là chuôt bạch thử nghiệm của gã, từ đó gã đúc kết ra mấu chốt rồi tự dùng tiền tài của mình xây dựng một quán trà gây sức ảnh hưởng.
Văn Tuệ trà quán khai trương chỉ mới hơn nửa tháng, nhưng bởi vì không khí trong sạch cũng với khí tức nho nhã, đầy ắp trí thức đã dẫn tới nhiều đệ tử của các danh môn thế gia. Hiện tại đã thành công hấp dẫn nhiều học sĩ tới ngôn luận và ngày càng theo xu thế tăng dần.
Mà trong lúc này, Thiên viện là chỗ luyện binh cũng xây dựng hoàn thành, chỉ còn chờ hỏa khí được tạo thành.
Trước mắt, Tô Ức Cận đã trở nên vô dụng, bước tiếp theo là tìm cách diệt trừ mầm tai họa ngầm này.
Thất hoàng tử nghĩ một hồi, vươn tay trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, lấy cây bút ngòi bự chấm đầy mực rồi viết lên đó một chứ "Giết" thật lớn.
Đảo mắt một cái liền tới Trung thu, Tô Ức Cận một mình ngồi ngẩn người trước bàn, Bách Gia Lâu hiện tại đã thất thế, địa vị của ả trong lòng Thất hoàng tử tuột dốc không phanh. Buổi tiệc ở Tướng quân phủ đã trôi qua hai tháng mà Thất hoàng tử cũng chưa tới gặp mặt ả.
Thấp giọng đọc một câu thơ trong bài thơ Hoài thu bi nguyệt (Mình không biết thơ này:P) rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài một tiếng.
Có ai ngờ rằng, việc này nối tiếp việc kia thành một chuỗi dài không dứt, ngày đầu tiên thành lập Bách Gia Lâu với biết bao sự huy hoàng thì ngày lụi tàn liền đến ngay sau đó. Bách Gia Lâu vắng lặng đến nỗi đầu bút chạm nhẹ lên tờ giấy cũng phát ra âm thanh rõ mồn một.
Một nữ tử thân mặc y phục mỏng manh màu hồng nhạt từ phía sau đi ra, thân mật ôm lấy bả vai của ả.
"Ức Cận, đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ cố hết sức làm lại từ đầu!
"Thanh âm của nữ tử giống như Côn Sơn ngọc toái, phù dung khấp lộ (Hai câu này trong bài thơ Lý Bằng Không Hầu Dẫn nghĩa là Nghe Lý Bằng đánh đàn Không Hầu. Xem bài thơ hoàn chỉnh tại đây), chẳng qua mới nói vài câu đã khiến người ta xương cốt mềm nhũn cả ra."Cám ơn muội, Nhiễm Điệp. Ta biết rõ muội không thích xuất hiện trước mặt người khác nhưng lại cứ ép muội giúp ta.
"Tô Ức Cận cầm chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy phiền muộn, nhưng lời nói vừa rồi lộ ra vài phần thản nhiên. Đối với ả, Nhiễm Điệp chẳng qua chỉ là một ca kỹ, ca hát ở đâu cũng như nhau cả thôi. Huống chi lúc trước nàng còn mang ơn ả, hiện giờ tới lúc nàng báo đáp, tất nhiên không có gì phải băn khoăn cả."Không sao cả, ta nguyện ý giúp tỷ mà."
Hạ Nhiễm Điệp lắc đầu, vươn tay giúp ả vuốt lại lọn tóc rối "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Ân." Tô Ức Cận gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Đợi tới đêm Trung thu này, ả nhất định phải nổi tiếng trở lại, phải hoàn toàn trở người. Muốn đám người học sĩ cổ đại mua danh chuộc tiếng này biết cái gì gọi là trở mặt như cắt, thủ đoạn lật đổ bão táp mưa sa ghê gớm ra sao.
Thời đại nam tử vi tôn đã qua, đã đến lúc Tô Ức Cận ả chính thức lên sân khấu!
Mà Hạ Nhiễm Điệp đứng bên cạnh ả cũng thức thời bày ra bộ dáng sùng bái nhìn ả, nhưng tận sâu trong ánh mắt của nàng là hận ý vô cùng mãnh liệt. (Cái con này ăn ở sao mà ai cũng ghét hết dzậy…)
Đêm Trung thu, trăng tròn vành vạnh, gió hiu hiu thổi.
Trên mái nhà của Bách Gia Lâu yên tĩnh hồi lâu bỗng nhiên phát ra tiếng vang như rồng ngâm. Dân chúng đang đứng ngắm trăng không hẹn cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy trên tầng cao nhất của Bách Gia Lâu không biết khi nào đã biến đổi hoàn toàn, bốn vách tưởng đều tách ra hết, chỉ lưu lại bốn cột trụ chống đỡ.
Mà ở trung tâm của tầng cao nhất là một cái trống được làm bằng ngọc rất lớn, trên thân trống khắc họa các vật lần lượt tượng trưng cho cầm, kỳ, thi, họa.
Đồng thời đứng trước mỗi vật tượng trưng trên thân trống có gắn vòng tròn lưu ly, nhờ có ánh trăng chiếu vào nên càng làm tăng thêm vẻ thần bí câu nhân.
Cảnh tượng kỳ diệu như thế khiến ai đi qua cũng phải dừng chân ngước nhìn.
"Gia, người nói xem, biểu tiểu thư là đang muốn làm gì?" Ở trong sương phòng của Phúc Vạn Tửu Lâu phía đối diện, Hoa Tụng một bên rót rượu cho Lê Hi, một bên tò mò hỏi.
"Tất nhiên là chuyện giúp nàng ta có thể trở mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!