Lê Hi phát ra tiếng cười trong trẻo, đầu lưỡi ướt át liếm khẽ lên vành tai của Kỳ Tranh
"Sao lại… Không nhìn em?"
"Đừng có nghịch." Kỳ Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đỡ lấy Lê Hi.
Nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm cho ánh mắt của Kỳ Tranh trở nên sâu thẳm.
Khác với Lê Hi, dung mạo của Kỳ Tranh cực kỳ tuấn mỹ.
Phong thái ưu nhã ung dung xen lẫn với khí thế nghiêm túc lạnh lẽo thấu xương, khiến người khác không kìm được tôn thờ y, không dám bất kính một chút nào.
Nhất là bộ dáng của y bây giờ, vốn đã ẩn ẩn sắp động tình rồi mà còn cố gắng lấy sự uy nghiêm che đậy đi, thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Chỉ hận không thể chọc thủng lớp vỏ ngụy trang cấm dục ấy đi, muốn nhìn thử xem tư thái ẩn giấu dưới đó có bao nhiêu động tình, có bao nhiêu say mê.
Lê Hi và Kỳ Tranh che giấu rất kỹ nên không có ai phát hiện ra.
Không có ai thấy rằng ở phía dưới tấm trải bàn, cái tay hư hỏng của Lê Hi không chút kiêng kị trêu đùa chỗ đó khiến Kỳ Tranh khổ sở đè nén dục vọng không thôi.
"Ưm…
"Tiếng rên rỉ như có như không khẽ phát ra từ miệng Kỳ Tranh. Âm thanh trầm thấp kìm nén dục vọng càng khiến người ta sôi trào. Đây là điểm hấp dẫn chết người ở một người đàn ông trưởng thành, khiến người ta say đắm không dứt."Suỵt!" Lê Hi bất mãn khẽ cắn vành tai của y
"Nếu như bị người khác nghe được thì em sợ mình sẽ không nhịn được mà giết người diệt khẩu mất. Anh chỉ có thể là của em!"
"…
"Giọng nói mang đậm dục vọng chiếm hữu làm cho Kỳ Tranh cứng đờ sống lưng. Mặc dù sự thỏa mãn của tâm hồn khác với sự thỏa mãn của thân xác nhưng vẫn khiến y có xúc động muốn bùng nổ. Y gắt gao ôm chặt Lê Hi vào trong lòng, mạnh mẽ hôn hắn một cái rồi đứng dậy rời khỏi. Lê Hi nhìn theo bóng lưng của y, hắn thích thú nhếch môi, lộ ra một nụ cười quyến rũ. Hắn tiếc nuối liếm đầu ngón tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm"Làm sao đây? Thật muốn nuốt trọn người ta nhưng lại bận làm chính sự mất rồi!"
Khẽ cắn môi dưới, Lê Hi thở dài đi ra phía sau sâu khấu của phòng đấu giá.
Ở bên này, Lê Hi và Kỳ Tranh thì nồng nàn tình ý, tim hồng bay phấp phới, còn Trạm Thiên Lãng ở bên kia như rớt xuống hầm băng, giống như mùa đông rét buốt của tháng mười hai.
Gã không thể tin nỗi những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Trước khi bắt đầu buổi đấu giá, bởi vì món hàng số 20 trên danh sách gặp trục trặc nên không thể mang ra đấu giá, cho nên gã không thể không dồn hết vốn liếng vào món hàng số 15.
Hơn nữa lại có thêm Lê Hi ở một bên không ngừng khiêu khích mới khiến gã không thể mua với cái giá cao vót. Nhưng kết quả lại làm lòng người nguội lạnh.
Sau khi cắt khối nguyên thạch là món hàng số 15 này ra, đây quả thật là một khối mực phỉ pha lê thượng phẩm nhưng không phải là loại tốt nhất, chỉ được xem là "Tạp Mực Phỉ" mà thôi.
"Tạp Mực Phỉ" là một loại mực phỉ đặc biệt bị lai hỗn tạp.
Loại mực phỉ này lúc nhìn sơ qua thì trông rất tinh khiết và rõ ràng.
Màu sắc bên ngoài thì trong suốt, bên trong thì đen thui như mực, giống như một cái hồ tĩnh lặng, mà dưới làn nước yên tĩnh đó là một cái đáy sâu hoắm đáng sợ.
Một miếng ngọc như vậy quả thực rất quý hiếm nhưng giá trị lại không cao bao nhiêu.
Bởi vì đây là loại mực phỉ lai tạp, lớp bên ngoài cùng của nó chỉ là pha lê trong suốt, nhưng càng đi sâu vào bên trong thì màu sắc trông rất hỗn loạn, phần lõi ở vị trí trung tâm nhỏ xíu bình thường không đáng kể.
Nhưng nếu là nhà điêu khắc có trình độ cao thì may ra có thể biến loại mực phỉ lai tạp này thành hàng thượng đẳng trân quý.
Có điều nếu lấy làm trang sức thì chỉ có lớp vỏ bên ngoài dày khoảng 3 cm là có thể xài được, còn tất cả những gì ở bên trong thì chỉ là đồ bỏ, coi như là một món trang sức thượng đẳng nhưng giá trị lại không cao mấy.
Vậy mà gã đã mua cái thứ hàng rởm không ra hàng rởm này với giá chín mươi lăm triệu cao ngất ngưỡng.
Có thể tưởng tượng ra ngày mai sẽ náo nhiệt đến cỡ nào sau khi đám cổ đông cao cấp của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!