Chương 18: (Vô Đề)

Dưới sự dụ dỗ của Nguyên Mạt Ly, lớp trưởng quyết định tổ chức party ở khách sạn Francis Hamilton, đặt một phòng hội trường loại nhỏ tại lầu ba.

Vì để biểu đạt sự thành ý của mình, danh sách khách mời đến bữa tiệc toàn là các cựu học sinh và những học sinh có thành tích tốt.

Nguyên Mạt Ly cũng nhân cơ hội này phân tán mùi hương của Quảng Hoắc Hương khắp cả hội trường.

Tính toán thời gian, Nguyên Mạt Ly hài lòng nở nụ cười.

Hương liệu ở thể rắn có quy luật về thời gian phát tán.

Từ đây tới lúc bữa tiệc bắt đầu còn tới hơn 20 giờ.

Khách sạn Francis Hamilton sau khi cho bọn họ thuê phòng rồi sẽ không tới quấy rầy. Cho nên trong khoảng thời gian này đủ cho hương liệu phát tán cả hội trường, không một chút dấu vết hòa lẫn vào không khí, trở thành một bộ phận của thiên nhiên.

Cho dù Lê Hi có khứu giác mẫn cảm đến thế nào đi nữa thì cũng khó có thể phát hiện được.

Nguyên Duy Nhất, tất cả những vinh quang mà mày có được đều dựa vào thiên phú. Còn tao, sẽ lợi dụng điểm này hủy diệt toàn bộ của mày!

Tham lam ngửi mùi hương của Quảng Hoắc Hương hiện đang tràn ngập khắp phòng, Nguyên Mạt Ly lộ ra nụ cười dữ tợn.

Vương quốc Anh, lâu đài Carnarvon [1].

Trên ban công lộ thiên đặt một cái bàn ăn nhỏ mang kiểu dáng cổ xưa, tinh tế, phía trên có trải một chiếc khăn bàn làm từ lông thú. Một nhánh cây nguyệt quế không an phận xà xuống tạo thành một bóng râm nhỏ nhỏ.

Một nam nhân cao quý anh tuấn nhàn tản ngồi bên dưới, y đang cầm một xấp tư liệu đến ngẩn người. Y mặc một chiếc áo đuôi tôm [2] truyền thống, vừa tao nhã vừa khéo léo, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất quý tộc đẹp đẽ và độc đáo.

Thận trọng mà khắc chế, cấm dục nhưng ung dung.

Tựa như trời sinh đã có, từng cử chỉ của y đều giống như đã từng học qua lễ nghi, khiến người ta không thể nào bắt lỗi được.

Giờ phút này, y tháo xuống bao tay trắng như tuyết, dùng ngón trỏ vuốt ve tấm hình của một cậu bé.

"Nguyên Duy Nhất…

"Giọng điệu Scotland gợi cảm mê người làm cho ba chữ này nghe có vẻ dị thường ôn nhu và quyến luyến, nhưng biểu tình trên mặt nam nhân không hề có chút biến hóa nào. Người hầu đứng ở phía sau cẩn thẩn đi tới, cầm lên cái bình nhỏ xinh rót cho y một tách hồng trà. Hương trà mang theo vị ngọt thoang thoảng trong buổi trưa yên tĩnh, nam nhân cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Đầu lưỡi nếm ra mùi vị hỗn hợp đặc biệt chua xót có trong tách trà khiến y nhíu mi một cái. Thả tách trà xuống, y cất lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng"Chuẩn bị một chút rồi xuất phát."

Thành phố B, khách sạn Francis Hamilton.

Trên mặt lớp voan mỏng tinh mĩ, nhẵn nhụi in rất nhiều loại hoa khác nhau được thêu bằng kim tuyến, có đính thêm những thứ đồ thủy tinh tinh xảo, dưới ánh sáng nhàn nhạt của bóng đèn tản mát ra vẻ sáng bóng nhu hòa.

Một bàn một ghế, một ly một chén, toát lên khí thế xa hoa, không có chỗ nào là không tinh xảo đến cực điểm.

Lê Hi đứng trước cửa nhìn cảnh tượng này, trong lòng sinh ra vài phần nghi ngờ. Chỉ là một buổi tiệc chia tay thôi, cần gì phải chuẩn bị long trọng thế chứ, có hay không quá khoa trương rồi?

Lớp trưởng tưởng hắn đang bất an, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn

"Đừng nghĩ nhiều, đây đều là chủ ý của tôi cả. Một mặt là đưa tiễn cậu, mặc khác muốn mọi người ra sức quẩy một phen. Tuy rằng phần bố trí này có chút phiền toái, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch!"

Hắn ta tự biên tự diễn nói xong, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ liếc đến nhóm cô gái đang tung tăng dắt nhau đi vào.

Lê Hi nhìn theo ánh mắt của hắn ta, trong hội trường lúc này, nhóm cô gái khó có dịp thoải mái, đều cởi bỏ đồng phục rộng thùng thình quê mùa ra, thay vào đó là những bộ cánh đầy màu sắc rực rỡ, tôn lên đường nét mơn mởn của tuổi thanh xuân, trong không khí tràn ngập hơi thở ngây ngô nhưng không kém phần hấp dẫn.

Ung dung cười một cái, hắn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, đi theo lớp trưởng vào hội trường.

Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút cảm giác vi diệu, điều này khiến Lê Hi không hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Tiện tay lấy một ly đồ uống trên khay của nhân viên phục vụ, Lê Hi hơi cúi đầu, che dấu bất an nơi đáy mắt.

Nguyên Mạt Ly vốn trốn trong góc tối nhìn thấy bóng dáng của hắn, ả nắm chặt cái bình màu xanh nhạt chứa chất lỏng trong suốt, khẩn trương đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ả thường xuyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thầm tính toán thời gian ra tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!