Khói bụi gay mũi khiến Tô Ức Cận không thể thở được, ngay cả cơn đau đớn trên người làm ả gần như hỏng mất.
Tô Ức Cận kêu thảm một tiếng muốn thoát khỏi tay Thất hoàng tử để tiến vào không gian linh tuyền nhưng cả người lại không có chút sức lực nào. Đau đớn làm cho thần trí ả ngày càng mơ hồ, nước mắt nước mũi gì quấn thành một cục dính trên mặt.
Thất hoàng tử cũng cảm thấy sống không bằng chết.
Thanh xà ngang kia đập trúng eo gã, ngọn lửa trên xà ngang bén qua người gã khiến gã đau đến muốn ngất đi nhưng gã vẫn kiên quyết giữ chặt lấy Tô Ức Cận. Không hiểu vì sao trong đầu gã hiện lên một câu nói, chỉ cần bám chặt lấy Tô Ức Cận thì cả hai người sẽ không chết.
Lửa cháy ngày càng lớn, hô hấp của Tô Ức Cận và Thất hoàng tử cũng trở nên mỏng manh. Trong lúc này, linh tuyền không gian trên cổ tay của Tô Ức Cận đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc bao vây hai người lại, cản lại ngọn lửa đang cháy dữ dội bên ngoài.
Trận đại hỏa này kéo dài suốt hai canh giờ, toàn bộ người dân trong kinh thành đều có thể thấy được khói bốc lên cuồn cuộn ở phía ngoại thành.
Tề Nguyệt Như vừa nhận được tin tức của đệ đệ liền cầm lệnh bài tiến cung cầu Thái hậu và Hoàng hậu cứu vớt, Hoàng đế cũng biết tin liền sai quan viên phụ trách nơi đó đến giải cứu.
"Phụ vương, xin người cho nhi tử đi theo, dù sao lão Thất hắn cũng là…" Thái tử đứng dậy thỉnh cầu.
"Đi đi!" Hoàng thượng gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc già nua, nói với Lê Hi đứng bên cạnh "Cảnh Hành cũng đi theo đi, xem như đi thay tỷ tỷ ngươi."
"Vâng." Lê Hi đáp ứng một tiếng rồi đi cùng Thái tử.
Bởi vì lửa cháy quá lớn lại thường xuyên có tiếng nổ dữ dội khiến công tác cứu hộ càng thêm không thuận lợi. Đám hộ vệ phải trải qua rất nhiều khó khăn mới tiến vào kho hỏa dược tìm được Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.
Bởi vì không gian linh tuyền đã tiêu hao hết lực lượng nên vòng ánh sáng xanh biếc bao bọc hai người họ cũng ảm đạm dần nên không khiến mọi người chú ý. Bọn thị vệ kinh ngạc vô cùng khi thấy hai người còn sống nhưng không dám suy đoán lung tung, vội vàng nâng hai người ra ngoài.
Cuối cùng, tuy Thất hoàng tử không chết cháy nhặt được nửa cái mạng trở về nhưng bị cơn đau dằn vặt khiến gã sống dở chết dở.
Thanh xà ngang kia đè gãy phần xương sống của gã dẫn đến nửa thân dưới của gã bị liệt hoàn toàn. Về mưu đồ sự nghiệp hoành tráng trong lòng gã cũng theo đó tan thành mây khói.
Đám thân tín do một tay gã bồi dưỡng bởi vì chuyện gã bị thương mà bị Tề Nguyệt Như vu tội thất trách đem giết sạch sẽ, ngay cả thị vệ kề cận gã cũng bị thay đổi.
Ngay thời điểm gã muốn trách cứ Tề Nguyệt Như tự ý hành sự thì nghe Ngự y chẩn đoán bệnh tình khiến gã bàng hoàng không thôi.
"Túc vương điện hạ, phần xương sống phía dưới của người bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể đi lại được. Cho dù có điều dưỡng tốt thì cũng khó chuyển biến tốt đẹp. Về phần con nối dòng… thì khó nói."
Hai mắt của Thất hoàng tử dại ra nhìn Ngự y, hoàn toàn không thể nuốt nổi lời nói của lão. Mà nhóm cơ thiếp đứng hầu bên cạnh cũng bắt đầu khóc lên.
Xong rồi, toàn bộ thế là xong rồi.
Thất hoàng tử suy sụp ngã trên giường cười to. Khỏi cần phải… dọn dẹp cục diện rối rắm này nữa. Cái gì mà Hỏa Khí Doanh, cái gì tư binh, cái gì sự nghiệp đăng ngôi Hoàng đế, tất cả đều không còn. Làm gì có triều đại nào cho một hoàng tử tàn phế lên kế vị chứ?
Tiền đồ của gã hoàn toàn bị ả tiện nhân Tô Ức Cận hủy hoại tất cả.
"Đi ra ngoài, cút, đều cút hết cho bổn vương!
"Thất hoàng tử gào thét. Tề Nguyệt Như thấy tinh thần gã không ổn liền dẫn theo mọi người lui ra ngoài. Ban đêm, Thất hoàng tử như bị điên la hét om tỏi, nhờ có thuốc an thần của Ngự y nên mới yên tĩnh lại. Tề Nguyệt Như lặng lẽ mang theo thị nữ đi vào phòng ngủ của Thất hoàng tử. Nhìn Thất hoàng tử ngủ say trên giường trong chốc lát, Tề Nguyệt Như cắn chặt răng nhẫn tâm lấy ra một khối hương liệu màu đen ném vào lư hương chứa dược liệu an thần."Vương phi, người tội tình gì phải làm vậy?
"Thúy Quả Lạp nắm chặt ống tay áo của Tề Nguyệt Như khóc không thành tiếng. Tề Nguyệt Như cũng rơi lệ đầy mặt"Ngươi tưởng ta nhẫn tâm thế sao? Dù sao cũng là phu thê mấy chục năm, sao có thể trơ mắt đưa hắn vào chỗ chết chứ?
Nếu muốn giữ lại nhi tử cùng với một cái Túc vương phủ to lớn này thì phải làm vậy mới có thể bảo toàn tính mạng của cả Túc vương phủ, được hưởng một cuộc đời bình an.
Đây cũng chính là ân điển cuối cùng mà điện hạ ban cho chúng ta."
"…" Thúy Quả Lạp cần thận đỡ lấy Tề Nguyệt Như, để nàng dựa vào vai mình.
Lại nhìn thoáng qua Thất hoàng tử ngủ say trên giường, Tề Nguyệt Như lau nước mắt quyết tuyệt xoay người rời đi.
Nàng đã làm xong chuyện Thái tử yêu cầu, từ nay về sau, chỉ cần an an ổn ổn nuôi lớn đứa bé là được, nàng không cần phải quan tâm đến cái gì khác.
Chuyện Thất hoàng tử bị thương khiến long nhan vô cùng giận dữ, Tô Ức Cận là người duy nhất ở cùng với Thất hoàng tử trong kho hỏa dược bị đưa đến đại lao của Hình Bộ chờ điều tra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!