Edit: Phưn Phưn
Tần Khả chạy tới tầng của lớp mười một Tinh Anh, còn chưa đợi cô đi ra khỏi cầu thang xoắn ốc, thì đã nghe dược tiếng giải thích nức nở của Tần Yên truyền tới từ phòng học cách đó không xa ——
"Thật sự không phải em! Em không có chụp những tấm ảnh đó, Tuấn ca, anh tin em đi... Em thật sự không dám... Không dám làm chuyện như vậy..."
Tần Khả nhíu mày đi đến cửa cầu thang.
Trên hành lang có không ít học sinh, một phần trong đó đều là học sinh lớp mười hoặc lớp mười hai Tinh Anh, hiển nhiên là lầu trên lầu dưới nghe thấy động tĩnh, nhịn không được nên lại đây xem.
Cố Tâm Tình vừa gọi điện thoại cho Tần Khả, lúc này đang cẩn thận đứng ở sau cùng đám học sinh đang ghé coi ở cửa.
Tần Khả đi tới, duỗi tay khẽ kéo Cố Tâm Tình.
Cố Tâm Tình đang tập trung tinh thần thì bị dọa sợ hết hồn, vội vàng xoay người, thấy rõ là Tần Khả thì mới thở phào một hơi.
"Khả Khả..." Cố Tâm Tình hạ thấp giọng, lo lắng quan sát vẻ mặt và phản ứng của Tần Khả, "Cậu không sao chứ?"
"Tớ chỉ đi xem chung cư học sinh thôi thì có thể có chuyện gì chứ?" Tần Khả cố ý thả lỏng giọng điệu, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng học lớp mười một Tinh Anh, nhưng đám học sinh vây xem chắn đến kín mít, nên không nhìn được gì cả.
Tần Khả hơi do dự, quay người lại, "Tình huống bên trong thế nào rồi?"
"Không biết..."
Vẻ mặt Cố Tâm Tình phức tạp lắc đầu, sâu trong ánh mắt không thể che giấu được sự sợ hãi.
"Hoắc Tuấn đi vào có hai phút, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Tần Yên, những học sinh khác không dám lên cản anh ta."
Tần Khả nhíu mày, "Vậy giáo viên đâu?"
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Đã sắp đến giờ vào lớp rồi, giáo viên còn chưa tới?"
Cố Tâm Tình: "Tớ tới trễ, không thấy rõ. Tớ nghe mấy học sinh trong lớp đã tới trước, lúc Hoắc Tuấn bước vào lớp mười một thì giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi. Thầy giáo đó cũng đã ngăn anh ta lại, nhưng Hoắc Tuấn không để ý tới, vẻ mặt vô cùng khủng bố... Thầy giáo nhìn thấy cũng không dám ngăn nữa, hình như là quăng sách chạy lên văn phòng trên lầu tìm chủ nhiệm lớp mười hai."
Cố Tâm Tình gần như vừa dứt lời, thì bên trong phòng bỗng vang lên tiếng thét chói tai của Tần Yên, ngay sau đó, tiếng khóc nức nở cũng truyền tới —— mà ngay lúc này, trong phòng học lại yên lặng như tờ.
"..."
Ấn đường của Tần Khả không khỏi nhíu lại.
Cô đứng tại chỗ mấy giây, rồi nghiêng người bước tới phòng học.
Cố Tâm Tình đang nhón chân xem tình hình thì thoáng nhìn thấy, hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo Tần Khả lại.
Lúc này, cô nàng không chú ý tăng âm lượng trách móc ——
"Khả Khả, cậu điên rồi à... Lúc này sao có thể đi vào chứ! Trạng thái tinh thần bây giờ của Hoắc Tuấn không ổn chút nào! Lỡ như xảy ra chuyện gì, không chừng anh ta sẽ làm cậu bị thương đấy!"
Rốt cuộc tiếng ngăn cản của Cố Tâm Tình cũng đã hấp dẫn sự chú ý của đám học sinh đang đứng trên hành lang nhỏ giọng bàn luận, mọi người quay đầu nhìn Tần Khả, không ít người trong đó ánh mắt đều thay đổi.
Hiển nhiên đa số bọn họ đều biết, rốt cuộc là bởi vì ai Hoắc Tuấn mới nổi điên như vậy.
Thậm chí vài giây sau, đám học sinh tự giác nhường ra một lối đi ở giữa cho Tần Khả.
Con đường dẫn thẳng đến cửa sau phòng học lớp mười một Tinh Anh.
Tần Khả thầm than một tiếng.
Cô khẽ hít vào một hơi, ổn định lại nét mặt, quay đầu nhìn Cố Tâm Tình. "Trong lòng tớ biết rõ, Tâm Tình, cậu không cần quá lo lắng, tớ sẽ chú ý." Vừa nói, cô vừa đưa tay vỗ một cái lên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Cố Tâm Tình, rồi xoay người đi vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!