Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lục Tri Kiều cố ý kìm nén dục vọng của bản thân, nếu nói là vì bận công việc không có thời gian suy nghĩ tới cuộc sống riêng tư, chẳng thà nói là cô ấy có cảm giác tội lỗi với chuyện này.
Lục Tri Kiều cho rằng đó là hưởng thụ vui vẻ, mà cô ấy lại không xứng có được vui vẻ.
Con người rất khó cân bằng với bản năng, khi bản thân không nhịn được mà phóng túng, mà điên cuồng, sự lên án trong nội tâm lại trào ra nước lũ, Lục Tri Kiều lại càng khó khống chế bản thân, cần một khoảng thời gian trống thật dài mới có thể tìm lại được trạng thái tự khống chế.
Nhưng cô ấy lại gặp Kỳ Ngôn.
Người này cho Lục Tri Kiều cảm giác, chính là bên ngoài khoác lên mình vẻ nhã nhặn, nhưng bên trong lại như mãnh thú, giống như con dao dịu dàng, dùng răng nhọn vuốt sắc cậy mở chiếc vỏ kiềm chế của cô ấy, lưỡi dao sắc nhọn rạch vỡ chiếc vỏ đặc thù của cô ấy, cuối cùng thoải mái tới được tận sâu đáy lòng của Lục Tri Kiều.
Nghĩ như thế, trong tâm lí lại sản sinh cảm giác kích thích.
Lục Tri Kiều cứng người bất động, tay nắm lấy khuyên tại bị ôm trong lòng bàn tay ấm áp, nhiệt độ đó như muốn hòa tan bản thân. Cô ấy quay mặt đi, nhỏ tiếng nói câu cảm ơn.
Kỳ Ngôn bật cười, dứt khoát buông tay, "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
Thứ sáu, kết quả hội thao đã được thống kê hoàn tất, người đoạt giải và giải thưởng được phát tới tay giáo viên chủ nhiệm các lớp.
Ban đầu khi báo danh là nửa ép buộc, lãnh đạo yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải có mười lăm học sinh tham gia, mỗi người tham gia ít nhất hai hạng mục, chủ nhiệm lớp nhất định phải nghĩ cách động viên học sinh.
Kỳ Ngôn không quan tâm, đều dựa theo sự tự nguyện của đám trẻ, thế là số lượng không đạt yêu cầu, bị lãnh đạo gọi đi nói chuyện.
Không ngờ sau khi có kết quả, lớp 7-2 lại giành nhiều giải nhất, thật sự quá đỗi bất ngờ.
Tiết hai là tiết Ngữ văn, Kỳ Ngôn dành ra mấy phút của tiết học, ở trong lớp đọc tên rồi phát thưởng cho những học sinh giành giải.
Đám trẻ rất vui vẻ.
Có lẽ vừa vào cấp hai, còn chưa hoàn toàn cởi bỏ vẻ non nớt của giai đoạn tiểu học, cảm giác tập thể được khen ngợi rất mạnh, cả lớp đều nghe theo lời giáo viên.
Mà Kỳ Ngôn hiểu rằng, chỉ nửa năm nữa, quá trình dậy thì sớm muộn cũng sẽ tới, đợi khi đám trẻ thích ứng với cuộc sống trung học, ý thức của bản thân được hình thành, từng đứa trẻ sẽ trở thành "kẻ lắm lời
", vừa ngốc nghếch vừa phản nghịch. Tuy có những cá thể khác biệt, nhưng đại khái tổng thể chính là như thế. Một tiếng học bốn mươi lăm phút, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Kỳ Ngôn nắm chuẩn xác tiết tấu bài giảng, khi chuông tan tiết vang lên, cũng vừa giảng xong nội dung tiết học hôm nay. Âm thanh chuông tập thể dục giữa giờ vang lên, cô vẫy tay với cô gái ngồi ngoài cùng gần cửa sổ nhất,"Lớp trưởng, lên đây.
"Lớp trưởng đứng trên bục giảng, tạm thời làm thay công việc giám sát, Kỳ Ngôn tới nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay về phát hiện cả lớp đều đang tập thể dục, chỉ có Lục Uy cúi đầu, không biết đang lén lút làm gì dưới gầm bàn. Vì cô bé ngồi ở giữa lớp, đối diện với bục giảng, vừa vào lớp là có thể nhìn ra. Kỳ Ngôn nhanh chân bước tới, cong ngón tay gõ lên bàn, lạnh lùng nói:"Lấy điện thoại ra đây."
Âm thanh đặc biệt vang vọng trong không gian yên tĩnh, cơ thể Lục Uy run lên, đột ngột ngẩng đầu, ngẩn người nhìn cô giáo, màn hình điện thoại dưới gầm bàn vẫn đang sáng, bên trên hiện lên từng hàng chữ màu đen.
Học sinh cả lớp lũ lượt quay sang, bốn mươi sáu ánh mắt, giống như bốn mươi sáu cây châm, đồng loạt chọc lên mặt cô gái nhỏ, làn da trắng trẻo nhanh chóng xuất hiện vệt hồng.
Cô bé liếm môi, rất không tình nguyện nộp điện thoại.
Kỳ Ngôn nhấc điện thoại lên tay, rất nặng, sau đó liếc lên màn hình, bên trên là sách điện tử "Tam Trùng Môn
". Cô ngạc nhiên, nhưng không nói gì, quay người về bục giảng, đặt điện thoại lên chồng giáo án, tiếp tục giám sát. Động tác tập thể dục kết thúc, loa phát thanh lại vang lên những tiết tấu trước tiết học, Kỳ Ngôn khẽ nói:"Cả lớp xuống dưới xếp hàng."
Nói xong nhìn Lục Uy một cái, xách đồ rời khỏi phòng học.
Tiết cuối cùng buổi sáng của lớp 7-2 là tiết thể dục.
Các giáo viên đều đã lên lớp, văn phòng im lặng như tờ, ánh mặt trời chiếu một khoảng lớn ở phía cửa sổ phía nam, bị tách ra từng tia từng tia, chia đều chiếu lên mỗi chiếc bàn trong văn phòng, ấm áp lại sáng rõ.
Kỳ Ngôn không có tiết, đang sửa bài tập, vì trong văn phòng chỉ có một mình cô ấy, lúc sửa bài không nhịn được liền cười thành tiếng.
Văn chương của con trẻ vô cùng non nớt, trong câu chữ ngập tràn "vĩ quang chính" (vĩ đại, quang vinh, chính trực) cùng "chân thiện mĩ
"(chân thực, thiện lương, mỹ lệ), học sinh cá biệt mắc một đống lỗi viết chữ, hoặc là viết văn rất lan man, một người trưởng thành to đầu như cô, đọc những bài văn này, rất nhớ nhung thời học sinh của bản thân. Đang cười vui vẻ, một tiếng gõ cửa vang lên. Cốc cốc cốc. Kỳ Ngôn khựng lại, ngẩng đầu lên, thấy cửa văn phòng chầm chậm bị đẩy ra phân nửa."Cô Kỳ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!