Người đàn ông trên bức ảnh, mặt mày có mấy phần quen thuộc, khoảnh khắc Kỳ Ngôn nhìn thấy khuôn mặt ấy liền cảm thấy có lẽ đã từng gặp, nhưng trong kí ức lại không có ấn tượng cụ thể.
Nghe thấy những lời của Nữu Nữu, đột nhiên cảm nhận được một tia sét giữa ngày trời quang đánh lên cơ thể mình, cô đang ngây người, Lục Tri Kiều lại về nhà.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Kỳ Ngôn đột nhiên có ấn tượng, cô chăm chú nhìn Lục Tri Kiều, thấp thoáng cảm nhận được cảm giác tương đồng, sau đó rơi vào suy nghĩ hỗn loạn, bỏ qua vẻ hoảng loạn lướt qua trong mắt người kia.
Biểu cảm của Lục Tri Kiều có chút căng cứng, nhưng nhanh chóng cong khóe môi sâu thêm, ánh mắt lộ ra ý cười, trấn tĩnh tự nhiên bước vào nhà, ánh mắt tùy tiện lướt qua tủ, cười trách: "Nữu Nữu, ăn ít đồ ăn vặt thôi, thật là, cất trong tủ mà con cũng tìm được.
"Cô ấy vừa nói, vừa thản nhiên thu dọn đồ đạc bị lục ra, tiện tay nhét khung ảnh kia vào trong tủ, đóng cửa tủ lại. Sau đó đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn Kỳ Ngôn, lông mi rung lên, cười cười:"Em về cùng Nữu Nữu à?"
Hai người đứng rất gần, cánh tay cọ vào nhau, khoảng cách gần như thế, khiến Kỳ Ngôn càng thấy giống, vô thức nhíu mày lại, khóe môi cô động đậy, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy âm thanh của Lục Uy chen vào: "Mẹ, con về sớm hơn cô Kỳ, sao có thể về chung chứ."
Kỳ Ngôn nghiêng đầu, cô gái nhỏ nhe răng ra cười, ánh mắt chớp chớp nhìn cô, giống như đang quan sát, cô quay mắt lại, cười nói phụ họa: "Tiết cuối hôm nay có cuộc họp, tôi vừa về, tưởng là chị lại tăng ca, chị cũng thật là, không trả lời tin nhắn của tôi gì cả."
Trái tim lặng lẽ trùng xuống, nặng trình trịch.
Sao đứa trẻ này lại học cách nói dối chứ? Thân là giáo viên, đương nhiên Kỳ Ngôn không thể giúp học sinh che giấu sự thật với phụ huynh, nhưng không giữ lời hứa, liệu đứa trẻ có ghét cô không? Sau này cũng không tin tưởng cô nữa? Sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Lục Tri Kiều.
Suy nghĩ này nhanh chóng bị phủ định, Kỳ Ngôn tin Lục Tri Kiều có năng lực phán đoán riêng của bản thân, nếu phải suy nghĩ tới những chuyện khác, chẳng thà lo lắng tới phản ứng của Lục Tri Kiều sau khi biết rõ sự tình.
Người kia yêu con gái như mạng, lần trước ở văn phòng nghi thần nghi quỷ sợ hãi tới muốn mạng, hơn nữa chuyện này cũng không có chứng cứ xác thực, nếu cô kể ra, vô duyên vô cớ khiến Lục Tri Kiều hoảng hốt.
Nghiêm trọng hơn là, không chừng lại muốn đánh con.
Ngộ nhỡ hai đứa trẻ này không có chuyện gì, là do người lớn nghĩ nhiều, nếu phản ứng quá khích, sợ là trồng nứa ra rau.
Kỳ Ngôn mâu thuẫn không thôi, ánh mắt nhìn về phía Lục Tri Kiều có thêm chút lo lắng, nhất thời quên mất chuyện bức ảnh.
"Buổi chiều bận quá, không có thời gian nhìn điện thoại..."
Lục Tri Kiều không hề phát hiện, ánh mắt mang theo vẻ hổ thẹn, cười nói, ngữ điệu mất tự nhiên có chút dỗ dành, thấp thoáng lộ ra vẻ nũng nịu giống như người phụ nữ nhỏ, giải thích xong lại nói: "Nhưng, tôi làm việc xong liền về ngay, hiện tại còn chưa tới sáu giờ."
Nhìn thấy Lục Tri Kiều như thế, đột nhiên Kỳ Ngôn nở hoa trong lòng, nhướng chân mày, không giấu nổi vui mừng quẩn quanh trong ánh mắt, khẽ cười: "Được rồi, tha thứ cho chị."
"Vậy em có muốn tới chỗ tôi ăn cơm không?
"Lục Tri Kiều đột nhiên đỏ mặt, khẽ cong khé môi, nhỏ tiếng hỏi. Kỳ Ngôn không lên tiếng, miệng cong lên nụ cười quay người vào bếp, dùng hành động để trả lời Lục Tri Kiều. Hai người lớn bận rộn ở trong bếp, Lục Uy về phòng làm bài tập. Thấy cửa phòng ngủ phụ đóng lại được một lúc, Kỳ Ngôn xào rau, trong lòng lại thấp thỏm không yên, vừa mất hồn, liền bỏ qua tình hình trong nồi."Sắp cạn nước rồi.
"Lục Tri Kiều ở bên cạnh thái rau, ngẩng mắt nhìn một cái, vội vàng đặt dao xuống, đổ ít nước vào nồi. Kỳ Ngôn hoàn hồn, không lên tiếng, chuyển động xẻng hai cái. Cô không tập trung, ánh mắt có chút ngưng trệ, ấn đường nhíu chặt từ đầu tới giờ vẫn không thả lỏng, lúc này Lục Tri Kiều mới phát hiện, chỉ là do dự có nên hỏi hay không, nghĩ ngộ nhỡ là chuyện riêng tư, hình như bản thân không có tư cách để hỏi. Nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói."Để tôi xào cho.
"Lục Tri Kiều đưa tay ra muốn nhận lấy xẻng, đầu ngón tay bất cẩn chạm vào mu bàn tay của Kỳ Ngôn, hơi nóng bốc lên tiếp xúc cùng nhiệt độ da thịt, cô ấy rụt tay về như chạm phải nguồn điện. Kỳ Ngôn bất động, lông mi khẽ rung lên, ấn đường nhíu càng thêm sâu."Em... sao thế?
"Lục Tri Kiều không nhịn được hỏi. Sau đó liền thấy người kia ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm lướt qua một tia kiên định, dùng ngữ điệu nghiêm túc nói:"Có chuyện muốn nói với chị."
"Chuyện gì?"
"Ban nãy tôi nói dối chị..." Nói xong, Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn xuống nồi, thấy đã chín, liền tắt lửa, múc rau ra đĩa đặt sang một bên, lau sạch tay.
Bàn tay rụt lại của Lục Tri Kiều lơ lửng giữa không trung, cứng đờ đôi giây, chầm chậm thõng bên người, rũ mí mắt xuống, trong lòng đột nhiên có chút nghẹn, không đáp lời, đợi Kỳ Ngôn tiếp tục.
Máy hút mùi vẫn chưa tắt, âm thanh vừa đủ để lấp đi tiếng nói chuyện.
Kỳ Ngôn bàn giao đầy đủ lại với Lục Tri Kiều.
"Chủ yếu là tôi lo chị nghĩ ngợi linh tinh, dù sao tôi cũng không có chứng cứ xác thực, ngộ nhỡ hiểu lầm... Hơn nữa công việc của chị bận như thế, còn phải lo lắng những chuyện này, tôi..." Cô nắm lấy tay Lục Tri Kiều, ngữ điệu yếu ớt, trong mắt nửa là tủi thân nửa là hổ thẹn.
Lục Tri Kiều mím chặt môi mỏng, biểu cảm từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt, không biết là vui hay buồn.
Ban đầu cô ấy lừa Kỳ Ngôn, còn cảm thấy người này chuyện bé xé ra to, tới hôm nay bản thân lại bị lừa, liền cảm thấy không thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!