Chương 40: (Vô Đề)

Giây phút quay người, trái tim Lục Tri Kiều không gợn sóng, rời đi mấy bước, sau lưng không hề có bất kì phản ứng cùng động tĩnh nào, cô ấy khẽ nhíu mày, bước chân khựng lại giây lát, rồi lại vội vã đi tiếp về phía trước.

Lục Tri Kiều nghĩ, nếu Kỳ Ngôn đuổi theo, theo cô ấy về khách sạn, bản thân sẽ đáp ứng mặc bikini của người kia bằng bất cứ giá nào.

Suy nghĩ này lướt qua đầu, Lục Tri Kiều nhanh chóng bị dọa giật thót, sao bản thân lại có suy nghĩ như thế chứ? Nhưng cô ấy không kịp nghiên cứu sâu, bản thân đã đi tới bên con gái, còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng truyền tới tiếng cổ vũ.

Trận đấu lại bắt đầu.

Kỳ Ngôn không tới.

Trái tim chùng xuống từng chút từng chút, không thể dễ tả thành lời, Lục Tri Kiều không dám quay đầu nhìn, nhưng thấy ánh mắt con gái toát lên hưng phấn, yết hầu đột nhiên có chút nghẹn, "Nữu con..."

"Dạ?"

"Mẹ hơi mệt, về khách sạn trước, con... nếu muốn xem tiếp thì đừng đi đâu xa, đợi cô Kỳ.

"Lục Tri Kiều muốn bảo con gái về khách sạn cùng mình, nhưng con trẻ vui vẻ như thế, cũng không tiện cưỡng cầu. Chỉ là ở đây đông người, cô ấy không yên tâm. Dặn dò xong, Lục Tri Kiều xách túi muốn đi. Lục Uy nắm lấy tay cô ấy:"Mẹ, con về cùng mẹ."

Lục Tri Kiều ngẩn ra: "Con không xem cô Kỳ thi đấu nữa à?"

"Cô Kỳ từng nói phải theo sát mẹ, không được để mẹ chạy lung tung." Cô gái nhỏ ra bộ quan trọng, nói xong xách phao bơi của mình lên, lưu luyến không nỡ nhìn về phía trận đấu một cái.

Tuy Lục Uy còn nhỏ tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, chuyện rắn cắn hai ngày trước lưu lại ám ảnh không nhỏ trong lòng cô bé, đương nhiên an toàn của mẹ quan trong hơn, còn về trận đấu, sau này có cơ hội vẫn có thể xem.

Lông mi dày của Lục Tri Kiều rung lên, hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhịn lại không nhìn về phía sau, nắm lấy tay con gái về khách sạn.

Khách sạn cách bãi cát rất gần, chỉ là quãng đường hai ba phút ngắn ngủi, hai mẹ con lại đi gần mười phút, Lục Tri Kiều giống như lời bản thân nói, mệt rồi, không đi nổi. Trong lòng cô ấy mang theo một phần chờ đợi, nhưng không thể nói rõ là đang chờ đợi điều gì, giống như bọt nước ẩn hiện mờ ảo.

Trước khi vào trong phòng, Lục Tri Kiều nhìn một cái lên hành lang trống không, đột nhiên bọt nước vỡ vụn.

Cửa từ từ đóng lại, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa của Lục Tri Kiều khựng lại, sau đó thò đầu ra nhìn thử, hành lang vẫn trống không, chỉ có một cơn gió ấm thổi qua. Cô ấy triệt để đóng cửa lại, đứng bất động, trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bất kể làm gì, trong đầu luôn nhớ tới người kia, trái tim cũng ngứa ngáy, nhìn thấy người kia không đuổi theo, lại vô duyên vô cớ thất vọng, trong tiềm thức cảm thấy người kia bắt buộc phải chiều theo bản thân.

Ý thức được suy nghĩ này của bản thân, Lục Tri Kiều vừa tự trách vừa hoảng loạn, Kỳ Ngôn không có nghĩa vụ phải chiều theo bản thân, cô ấy cũng không có tư cách và lập trường để yêu cầu Kỳ Ngôn, nhất định là mấy ngày nay đi chơi quá rảnh rồi, đợi sau khi quay về đi làm, đầu óc nhét đầy công việc, sẽ không tiếp tục nghĩ về những chuyện này nữa.

Lục Tri Kiều an ủi bản thân, thở dài, đi tới bên sô

-pha, ngồi xuống.

Cửa kính ngoài ban công không đóng, bên ngoài truyền tới tiếng reo hò rõ ràng nhiệt liệt, Lục Uy vừa vào phòng đã nóng lòng chạy tới, bò ra lan can quan sát, quay đầu vẫy tay với Lục Tri Kiều: "Mẹ, ở đây cũng có thể nhìn thấy cô Kỳ!

"Hô hấp của Lục Tri Kiều ngưng lại, tâm tư vừa dịu lại lại dâng cao, cô ấy quay đầu nhìn về phía ban công, híp mắt lại, nghe những tiếng hò reo đợt sau vang hơn đợt trước, trái tim lại bắt đầu động đậy. Không xem, cô ấy không xem."Oa! Cô Kỳ lợi hại quá!"

"A a a!"

Con gái kích động không thôi, trái tim Lục Tri Kiều giống như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, dứt khoát quay mặt đi, lấy điện thoại ra xem nhóm chat công việc.

Cuối năm ngoái, trong tay có một đơn hàng giá trị xảy ra chút vấn đề, vì nghỉ tết, Lục Tri Kiều tạm thời gác lại không động tới, báo cáo lên trên, đợi sau kì nghỉ tết quay lại làm việc sẽ lập tức xử lí, khách hàng nước ngoài không đón tết như Trung Quốc, kì nghỉ ở Trung Quốc vẫn là thời gian làm việc của họ, thời gian kéo dài càng lâu, càng dễ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, nghĩ như thế, Lục Tri Kiều có chút đau đầu.

Nhưng chỉ cần cấp dưới thi hành theo thông báo, cũng không có vấn đề gì quá lớn, hiện tại chủ yếu là đợi tin tức từ phía khách hàng.

"Cô Kỳ cố lên! Cô Kỳ cố lên!"

"Cô Kỳ ngầu quá!"

Con gái vẫn đang reo hò.

Lục Tri Kiều vừa tĩnh tâm một lúc, lại bị tiếng hò hét làm tâm tình hỗn loạn, nhìn tin nhắn phát cả trăm bao lì xì trong nhóm chat mười mấy người, liền hoa mắt chóng mặt, bất lực cất điện thoại đi, ngây người trên sô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!