Con rắn kia tương đối nhỏ, cả người phủ lên lớp vảy đen vàng, đôi mắt như hai hạt đậu xanh âm u kì dị, thè chiếc lưỡi đỏ tươi, dáng vẻ hung ác cảnh giới. Lục Tri Kiều bất ngờ nhìn thấy, bị dọa tới trái tim co quắp lại, hét lên một tiếng, vội vàng lùi về sau.
Kỳ Ngôn đang chỉnh máy ảnh, nghe thấy tiếng hét liền ngẩng đầu lên, nhíu mày, nhấc chân chạy tới: "Sao thế?"
"Rắn, có rắn..."
Trong bụi cỏ ở gần đấy truyền tới âm thanh xào xạc khe khẽ, một con rắn nhỏ vằn đen vàng di chuyển với tốc độ cực nhanh, Kỳ Ngôn ngây ra, vô thức lùi sau nửa bước, đột nhiên trong lòng trào lên tức giận, nhấc hòn đá trên đám cỏ đuổi theo mấy bước, giơ tay hung hăng đập một cái, chuẩn xác đập vào đầu con rắn, con rắn kia ngọ nguậy hai cái, rồi bất động.
Cô thu tay về, quay đầu chạy lại, nhìn thấy trên bắp chân trắng trẻo của Lục Tri Kiều có một vết máu đỏ, hai vết răng nhỏ vô cùng chói mắt.
Bị cắn rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc dường như trống rỗng, Kỳ Ngôn ngẩn ra hai giây, lông mi khẽ rung lên, miệng vô thức há ra, hơi thở đột nhiên sâu thẳm. Cô không nói lời nào, quỳ xuống, cúi đầu tháo dây giày của mình ra.
Khí hậu trong rừng nhiệt đới với thảm thực vật tươi tốt ẩm ướt, là thiên đường cho các loại rắn rết côn trùng, trên đảo nhỏ thường có mấy khu vực động vật hoang dã thường xuất hiện, hoặc khu vực cấm khách du lịch ra vào, nhưng để vào vệ môi trường sinh thái, hạn chế không quá nghiêm ngặt, còn như những sinh vật di chuyển diện tích rộng như rắn căn bản không phòng tránh được.
Đã từng xuất hiện mấy trường hợp du khách bị rắn độc cắn, có người không được cứu chữa kịp thời khiến cơ thể suy kiệt dẫn tới tử vong, có người được cứu chữa kịp thời bảo vệ tính mạng, nhưng lưu lại di chứng, vô cùng khủng khiếp.
"Kỳ Ngôn..."
Sắc mặt Lục Tri Kiều trắng bệch, đôi môi run rẩy không ngừng, âm thanh khàn khàn, giống như dùng hơi thở thốt lên.
Cô ấy nhìn chằm chằm bắp chân, vết thương không ngừng chảy máu, màu máu tươi chảy xuống dọc theo làn da trắng trẻo, nhỏ giọt lên bãi có, lúc này dường như không cảm nhận được đau đớn, nhưng trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Phần lớn rắn trong rừng nhiệt đới đều có độc, hơn nữa là kịch độc, sau khi bị cắn có thể mất mạng trong thời gian ngắn nhất là mười phút. Nghĩ như thế, Lục Tri Kiều ý thức được, có lẽ hôm nay bản thân phải chết ở đây, rất nhanh.
Đáy lòng trào lên cảm giác sợ hãi kịch liệt, Lục Tri Kiều lập tức nghĩ tới con gái. Phải làm sao đây? Nữu con của cô ấy, còn chưa tròn mười bốn, còn chưa có năng lực tự lập, lại phải trải qua một lần sinh li tử biệt, sau đó triệt để biến thành cô nhi. Cô ấy chết rồi, sau này con gái sẽ do ai nuôi dưỡng?
Liệu có bị đưa tới cô nhi viện hay không? Có ai yêu thương hay không? Có phải sẽ chịu rất nhiều cực khổ hay không?
Trong những ngày tháng khó khăn qua, vô số lần Lục Tri Kiều nghĩ tới việc kết thúc sinh mạng, nhưng trách nhiệm ép buộc cô ấy phải sống, chỉ cần nhớ lại tội ác mười mấy năm trước, nhớ tới con gái còn nhỏ không nơi nương tựa, dù có khổ sở hơn nữa cũng phải nhẫn nhịn.
Mà hôm nay lại ngoài ý muốn, khiến tất cả trở nên mất khống chế.
Trong một góc nhỏ của thế giới này, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, hai người là người thân duy nhất của đối phương, là máu thịt trên cơ thể, hòa vào số phận của nhau, không ai có thể tách rời ai.
Nghĩ tới những chuyện này, đáy lòng chua chát không thôi, nước mắt đột nhiên trào lên, chuyển động trong hốc mắt.
"Ừm, tôi đây."
Kỳ Ngôn tháo giày ra, không ngẩng đầu lên, âm thanh trầm thấp mang theo chút hổn hển.
Ngón tay khẽ run run, mấy lần rút dây giày ra đều tuột xuống, cô hít sâu một hơi, cứng rắn cắn lấy môi dưới, dùng hết sức lực mới tháo được hai sợi dây giày, sau đó thắt lại với nhau. Lần đầu tiên không thắt chặt, bị lỏng, lần thứ hai mới thành công.
Ba chữ đơn giản nhưng chín chắn, Lục Tri Kiều như nắm được cọng rơm cứu mạng, khẽ sụt sịt mũi, nói: "Mật khẩu ngân hàng của tôi là 070217, tất cả thẻ và sổ tiết kiệm đều dùng mật khẩu này, sổ tiết kiệm ở nhà đặt ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo của tôi, còn có sổ đỏ, sổ hộ khẩu, đều ở đó, ngoài ra tôi còn mua cho bản thân một phần bảo hiểm..."
"Im miệng!
"Kỳ Ngôn nhíu mày ngắt lời, quấn dây giày lên phía trên vị trí bị thương ở bắp đùi, dùng lực buộc chặt. Lòng bàn tay bị mồ hôi làm ướt, trơn trượt, thắt đi thắt lại mấy lần mới buộc được nút. Kỳ Ngôn đỡ lấy hai vai Lục Tri Kiều, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ ấy, thốt lên từng câu từng chữ:"Không sao, chị nghe tôi nói, hiện tại, duy trì hô hấp ổn định, đừng hoảng, cố gắng làm chậm thời gian độc tố chạy tới tim, sau đó ngồi ở đây bất động, tôi đi gọi điện cấp cứu."
"Tin tôi, không sao.
"Kỳ Ngôn lặp lại một lần, sắc mặt trấn tĩnh, nhưng âm thanh không khống chế được run lên, thậm chí âm điệu cũng biến đổi, không thể không ra sức cắn răng. Lục Tri Kiều chăm chú nhìn vào trong mắt cô, sợi dây căng chặt trong lòng đột nhiên chia năm xẻ bảy, nước mắt lập tức trào ra ngoài, nghẹn ngào khóc lóc gọi tên cô:"Kỳ Ngôn..."
Suốt nhiều năm qua, dù cho gặp phải chuyện gì, Lục Tri Kiều đều quen một mình gánh vác, trước giờ không để bản thân chìm vào suy nghĩ cảm tính, mãi mãi duy trì bình tĩnh và lí trí.
Nhưng trước ranh giới sống chết trước mặt, cuối cùng cô ấy đã sụp đổ, giả sử không có ai quan tâm an ủi, có lẽ Lục Tri Kiều còn có thể duy trì một tia mạnh mẽ cuối cùng, nhưng nghe thấy những lời an ủi của Kỳ Ngôn, đột nhiên có người hiểu được khó khăn của bản thân, hiểu được khổ sở của bản thân, thế là sợ hãi, lo lắng, bất lực, tuyệt vọng, tất cả cảm xúc đều phun trào trong khoảnh khắc này.
"Nữu Nữu còn nhỏ như thế... con bé phải làm sao đây..." Lục Tri Kiều ôm lấy Kỳ Ngôn thất thanh khóc lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!