Chương 31: (Vô Đề)

Âm thanh khóc lóc bao trùm lấy tiếng chuông cửa, Lục Uy nằm trên sàn ôm đầu khóc tới co rúm người, lúc dừng lại để ho khan thở dốc mới nghe thấy tiếng chuông cửa, động tác trên tay Lục Tri Kiều khựng lại, lồng ngực trập trùng kịch liệt, cô ấy dùng sức hất tay con gái ra, tóc tai rũ rượi xõa ra, quay người đi mở cửa.

Sắc mặt Kỳ Ngôn lo lắng đứng bên ngoài, cửa vừa mở ra liền xông vào, không để tâm tới ngưỡng cửa dưới dân, loạng choạng một cái, không kịp phòng bị ôm lấy Lục Tri Kiều vào lòng.

Cô không kịp đứng vững người, liền nghe thấy tiếng khóc xé gan xé phổi của Nữu Nữu, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ co ro không ngừng co giật trên sàn, trái tim liền thắt lại.

"Chị thật sự nỡ đánh à?

"Kỳ Ngôn ôm lấy vai Lục Tri Kiều, không nặng không nhẹ đánh một cái. Cơ thể Lục Tri Kiều căng cứng, giống như người gỗ không có tri giác, bất động, Kỳ Ngôn không để ý tới cô ấy, vội vàng thay giày vào nhà, ôm lấy đứa trẻ:"Nữu Nữu..."

"Đừng khóc, đừng khóc, mau đứng dậy nào, sàn nhà lạnh.

"Kỳ Ngôn dịu dàng dỗ dành, cô gái nhỏ co ro rúc vào lòng cô, khóc tới khàn giọng, hừ hừ không nói thành lời, chỉ ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn không chịu buông tay, cọ nước mắt nước mũi lên cổ áo cô. Kỳ Ngôn đau lòng không thôi, khẽ khàng vỗ lưng Lục Uy, vừa định lên tiếng, sau lưng lại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Lục Tri Kiều:"Kỳ Ngôn, em buông ra."

Đứa trẻ trong lòng run lên, hai tay ôm càng chặt.

"Nếu đã đánh rồi thì bỏ qua đi.

"Kỳ Ngôn khuyên ngủ, vuốt ve gáy Lục Uy an ủi. Sắc mặt Lục Tri Kiều tái nhợt, hai mắt đỏ lên, khóe môi không khống chế được run rẩy, giơ tay dùng móc áo chỉ lên Kỳ Ngôn:"Em làm giáo viên như thế sao? Học sinh sao chép em còn bảo vệ nó!

Em có xứng với bốn chữ vi nhân sư biểu hay không?"

"Hơn nữa tôi dạy con gái tôi, không liên quan gì tới em!"

Đầu óc bị lửa giận làm mất đi lí trí, con trẻ sao chép khi thi cử đã đủ khiến Lục Tri Kiều tan vỡ, lại nhìn thấy đứa con bản thân vất cả cực khổ nuôi lớn coi Kỳ Ngôn như cọng rơm cứu mạng, sợi dây căng chặt trong lòng đột nhiên đứt đoạn, lại nhớ tới thái độ của con gái với Kỳ Ngôn trong hai tháng nay chuyển biến rất lớn, tất cả cảm giác đau lòng, đố kị cùng thất bại trào lên nuốt trọn lấy Lục Tri Kiều.

Có một số lời nói ra từ miệng người khác chẳng hề quan trọng, không đau không ngứa, nhưng xuất phát từ trong miệng Lục Tri Kiều, còn sắc bén hơn cả mũi dao, đâm thật sâu vào trái tim Kỳ Ngôn.

Âm thanh vừa dứt, là một khoảng im lặng giống như ù tai.

Âm thanh hít thở ngắn ngủ, tiếng khóc lóc đè nén, tất cả tâm thanh nhỏ bé bị phóng to, làm chậm, trong đồng tử Kỳ Ngôn hiện ra khuôn mặt tức giận của người mẹ trẻ tuổi, ánh mắt điên cuồng kiên quyết ấy, khiến trái tim cô đau đớn như bị búa đập nát, từng cơn đau lặp lại lan tràn ra toàn cơ thể, chiếc gáy không khống chế được rụt lại.

Cánh tay ôm lấy đưa trẻ chầm chậm thả lỏng, mất đi chống đỡ thõng bên người, cô lặng lẽ nhìn Lục Tri Kiều, ánh mắt đột nhiên tối tăm.

Trước kia thầy cô thường nhắc tới bốn chữ "vi nhân sư biểu" với cô, Kỳ Ngôn cảm thấy những thứ xuất phát từ phương diện đạo đức quá giả dối, không cần vi quang chính (vĩ đại, quang vinh, chính xác) như thế, chỉ cần tuân thủ giới hạn, bảo vệ cái tôi trong giới hạn đó.

Nhưng cô quá ngây thơ, con chim hoang dã ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm rộng lớn nhường nào, sao có thể cam tâm ở lại trong lồng.

Cô nguyện có một trái tim phiêu bạt bốn biển trải qua tang thương, cũng không muốn làm người không lo ăn mặc mất đi tự do.

Từ nhỏ đã được bố mẹ yêu chiều, tự do vô kỷ luật lớn lên, bất kể làm gì cũng ưu tiên cho cảm nhận của bản thân trước tiên, trong xương cốt có chút "lệch lạc", rất không vừa mắt người khác tuyên dương hi sinh và cống hiến.

Nhưng Kỳ Ngôn sẽ không can thiệp vào cách nghĩ của người khác, ai lảm nhảm những điều này với bản thân, cô cũng chỉ cười qua loa đôi câu, giữ thể hiện đầy đủ, không đắc tội người khác, cũng không kết thành bạn.

Ba năm qua Kỳ Ngôn một mình đến một mình đi, chỉ duy trì vẻ khách sáo bên ngoài với đồng nghiệp, may mà quan hệ của người trong tường không quá phức tạp, dạy học đàng hoàng là được.

Nhưng dần dần, trên bục giảng bị vây quanh bởi những sợi dây gai, trói chặt lấy cô.

Thân phận giáo viên đối với Kỳ Ngôn, không còn là dáng vẻ trong ước mơ, ngược lại lại biến thành xiềng xích.

"Trước giờ tôi chưa từng là giáo viên tốt."

"Chị nhìn lầm tôi rồi."

Kỳ Ngôn nhỏ tiếng nói, khóe môi cong lên nụ cười hờ hững, nhưng lồng ngực lại đau đớn, "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn hi vọng chị bình tĩnh lại, sao chép không thể giải quyết vấn đề, đánh người cũng không thể."

Nói xong, Kỳ Ngôn thu ánh mắt lại, lướt qua Lục Tri Kiều, đi tới bên cửa thay giày.

"Oa oa... cô Kỳ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!