Chương 30: (Vô Đề)

Bốn bề yên lặng như tờ, âm thanh trầm thấp tỉ tê lay động lòng người, khóe môi nửa bên mặt của Kỳ Ngôn nhàn nhạt cong lên, mày khẽ nhướng, nụ cười mê hoặc quyến rũ.

Lục Tri Kiều khẽ hít một tới, ngón tay xách túi đột nhiên co chặt, có một loại cảm giác kì lạ tràn từ đáy lòng lên, mông lung, lướt nhanh một cái, muốn bắt cũng không bắt được, sau đó nhịp tim bình thường chầm chậm đập nhanh hơn, cảm giác ngứa ngáy dày đặc lan tràn trong lồng ngực.

Mùa hạ năm mười mấy tuổi, Lục Tri Kiều gặp được nữ sinh mình thích, dường như trong cơ thể nguồn năng lượng gấp gáp muốn phá bỏ trói buộc, muốn hò hét, chạy nhanh.

Nhưng cuối cùng Lục Tri Kiều không làm gì cả, niềm yêu thích điên cuồng ấy bị mạnh mẽ đè xuống đáy lòng, mặt không cảm xúc lướt qua vai đối phương, thậm chí không dám quay đầu nhìn bóng lưng người kia.

Bao nhiêu năm trôi qua, cho dù hiện tại đã không còn thích, nhưng cảm giác đó vẫn rất rõ ràng, mỗi lần Lục Tri Kiều bị gánh nặng cuộc sống giày vò tới thảm thương tuyệt vọng, cô ấy sẽ nhớ lại một chút kí ức, thì ra bản thân không phải trời sinh đã tê dại.

Chỉ là cô ấy giam cầm bản thân đã quá lâu.

Nhưng biết thì thế nào, ngày nào con gái chưa trưởng thành tự lập, ngày đó Lục Tri Kiều sẽ không buông thả bản thân.

Hương thơm phả tới từ bốn phương tám hướng, quấn thật chặt lấy Lục Tri Kiều, không còn là cảm giác lành lạnh thoáng qua, mà đã kết hợp với vẻ yêu mị thuộc về người kia, ngập tràn vẻ nhiệt tình đè nén. Một mùi hương, trăm người trăm vị, hương vị của Kỳ Ngôn là độc nhất vô nhị.

Trái tim càng ngày càng hoảng loạn, yết hầu Lục Tri Kiều động đậy, rũ mắt nhìn sàn nhà gạch men sáng tới nỗi có thể soi gương, nhỏ tiếng nói câu chúc ngủ ngon, không quay đầu đi về phòng 901.

Chìa khóa rút vội, tay run run, mấy lần không tra được chìa vào ổ, sau đó nghe thấy âm thanh đóng cửa truyền tới từ sau lưng, hương thơm lạnh lẽo dường như đã bay xa, hành lang triệt để yên lặng. Lục Tri Kiều nhắm mắt, ngẩng đầu thở ra một hơi, cuối cùng cũng tra được chìa khóa vào ổ.

Kì thi cuối kì của lớp 7 chỉ có sáu môn, ba ngày đã thi xong, trong lúc chờ đợi tới buổi họp phụ huynh diễn ra vào mấy hôm nữa, hai mẹ con đã lên sẵn kế hoạch đi du lịch chi tiết.

Điểm đến là quần đảo Rolland gần đường xích đạo thuộc Thái Bình Dương, thuộc nước K, phải có thị thực, có rừng nhiệt đới, có vô số đảo nhỏ, có biển xanh mây trắng cùng bóng rừng, vô cùng thích hợp cho kì nghỉ mùa đông.

Lục Tri Kiều đã đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn, chuẩn bị đầy đủ các loại giấy tờ, dẫn con gái đi mua mấy bộ quần áo mới.

"Mẹ ơi, thật sự không dẫn cô Kỳ đi chung ạ?"

"Không."

Cô gái nhỏ thử thuyết phục mẹ lần thứ n, không hiệu quả, cũng không dám tiếp tục giở trò, chỉ có thể chu môi buồn bã.

Ban đầu Lục Tri Kiều ngạc nhiên tại sao con gái chuyển biến nhanh như thế, nhưng tỉ mẫn nghĩ là những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong hai tháng qua, dường như đã hiểu ra.

Trẻ con lương thiện đơn thuần, ai tốt với nó, nó sẽ tốt lại với người đó, huống hồ Kỳ Ngôn là giáo viên, xinh đẹp lại dịu dàng, tự nhiên sẽ thu hút sự yêu thích của học sinh, không ai có thể kháng cự.

Nghĩ như thế, Lục Tri Kiều lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên có chút đố kị với Kỳ Ngôn, cũng không thể không thán phục sức hấp dẫn của Kỳ Ngôn.

"Tại sao con lại muốn cho cô Kỳ đi cùng?"

"Vì..." Lục Uy chần chừ giây lát, "Cô Kỳ nói, có thể chụp thật nhiều ảnh đẹp cho con, rồi làm thành một album lớn."

Lục Tri Kiều đột nhiên nhớ tới bức ảnh người phụ nữ khỏa thân nọ, sắc mặt cứng lại: "Mẹ cũng có thể chụp cho con mà."

"Con không cần, mẹ chụp không đẹp."

"..."

Buổi sáng ngày họp phụ huynh, toàn bộ bài thi cuối kì đã hoàn tất công đoạn chấm điểm, giáo viên bộ môn được phân công sắp xếp lại các bài thi hỗn loạn theo các lớp, thống nhất rồi bàn giao cho giáo viên chủ nhiệm.

Buổi sáng, Kỳ Ngôn bận tới sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc ngập trong bài thi và báo cáo đánh giá, cô đang ngồi trước máy tính làm bảng biểu, năm môn khác đã nhập dữ liệu xong, duy chỉ có bài thi môn Toán vẫn chậm chạp chưa thấy tung tích, thành tích môn Toán của học sinh vẫn để trắng.

Đang muốn sang bên cạnh giục giáo viên, đột nhiên cửa văn phòng bị người ta dùng sức đẩy ra.

"Kỳ Ngôn!"

Một cơn gió lạnh phả tới, bóng dáng cao to vạm vỡ của Từ Thủ Quỳ xuất hiện trước cửa, ông ta hất cằm, đeo cặp mắt kính dày như đít chai lướt một vòng, thong thả đi tới trước mặt Kỳ Ngôn, đập bài thi trong tay bộp một cái lên bàn Kỳ Ngôn:

"Nhìn Lục Uy lớp cô đi! Thành tích tệ hại chẳng ra gì! Còn học cách chép bài! Chép được 102 điểm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!