Chương 29: (Vô Đề)

Kỳ Ngôn không biết Lục Uy ở ngoài ban công, nhưng cũng không dám đứng quá gần, cô tiến lên trước một bước, mái tóc đen láy mềm mại khẽ bay lên, đuôi tóc tạo thành một đường cong trong không khí, một hương thơm quen thuộc phả đên, mùi quýt mát lạnh, lại giống như mùi đàn hương nồng đượm, lạnh lành phảng phất.

Là mùi hương "nữ thần săn bắn

". Hôm nay Lục Tri Kiều không xịt nước hoa, ngửi thấy hương thơm vốn dĩ thuộc về bản thân, cũng ngây ra, cô ấy khẽ hít một cái, lặng lẽ nhìn Kỳ Ngôn, hương thơm lắng đọng thâm nhập vào phổi dọc theo xoang mũi, quấn lấy tầng tầng lớp lớp cơ thể Lục Tri Kiều. Trước giờ không cảm nhận được, mùi hương này lại mê người tới thế."Ừm?

"Kỳ Ngôn vô thức nghiêng người về phía trước, nhướng mày lên, sâu thẳm trong đôi mắt dạt dào cảm xúc. Lục Tri Kiều đỏ mặt một cách kì quái, vội vàng di chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn quyển sách, đưa tay nhận lấy:"Cái này... có ý gì?"

Thấy Lục Tri Kiều như thế, Kỳ Ngôn biết chừng mực liền dừng lại, lùi sau nửa bước, thu lại sắc mặc trêu đùa, nói: "Nữu Nữu lớn rồi, có một số thứ tới lúc chị cần dạy nó.

"Da mặt người này mỏng, không chắc có thể tiếp nhận cách nói thẳng thừng hay không, liền vòng vo một chút. Bản thân Kỳ Ngôn không vấn đề, trước giờ cô không cảm thấy kinh nguyệt là chuyện xấu hổ gì, càng không nghĩ rằng giáo dục giới tính là thiên tai đại nạn. Ba năm qua ở trường học, nhìn thấy dáng vẻ của rất nhiều đứa trẻ vừa kìm nén xấu hổ, vừa không khống chế được muốn tìm tòi, luôn cảm thấy buồn bã lại bất lực. Lục Tri Kiều lập tức hiểu ra ý tứ của Kỳ Ngôn, nghi hoặc hỏi:"Sao em biết? Tôi cũng vừa tan làm, nhìn thấy Nữu Nữu đang giặt quần...

"Nói được một nửa liền khựng lại, không cần giải thích cũng hiểu. Hôm nay con gái có bài thi ở trường, không cần đoán cũng biết tình hình đột xuất. Đột nhiên Lục Tri Kiều cảm thấy may mắn, bản thân làm mẹ có rất nhiều thứ không quan tâm được, nhưng có Kỳ Ngôn, trái tim lập tức trở nên ấm áp, ngập tràn cảm xúc."Cảm..."

"Suỵt!" Kỳ Ngôn dựng ngón trỏ lên, dịu dàng cười: "Cần tôi làm thay chị không?"

Lục Tri Kiều lúng túng nói: "Không cần."

Đáp án trong dự đoán, Kỳ Ngôn biết ý không miễn cưỡng, gật đầu: "Được, vậy tôi về đây." Nói xong liền lùi đi, chủ động đóng cửa, vừa quy củ vừa chừng mực.

Trái tim trống vắng, Lục Tri Kiều nhìn cửa nhà mình rất lâu, cúi đầu giở cuốn sổ tay, rất mỏng, chỉ hai mấy trang, nhưng những kiến thức phổ cập liên quan rất đầy đủ, trang số hai trong cuốn sổ chính là hình ảnh giải thích khác biệt giữa bộ phận sinh dục của nam và nữ, tuy là hình ảnh minh họa tượng trưng, những mô phỏng rất giống, thật sự sinh động như thật.

Lục Tri Kiều không có phản ứng với hình minh họa về đàn ông, nhưng hình minh họa về phụ nữ có chút nóng mặt.

Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cô ấy là mẹ, không thể tránh khỏi, cô ấy có nghĩa vụ và trách nhiệm phải dạy bảo con trẻ, thoải mái tự nhiên giảng giải kiến thức đứng đắn, không có gì không tiện, ngược lại che che đậy đậy mới khiến người ta nghĩ sai.

Hạ quyết tâm, Lục Tri Kiều đặt cuốn sổ sang một bên, ngẩng đầu nhìn con gái vẫn đang chiến đấu với chiếc quần lót giặt cách nào cũng không sạch, vừa buồn cười vừa bất lực đi tới: "Nữu con, đừng giặt nữa, để đấy lát nữa mẹ giặt cho."

"Không cần ạ, con tự giặt..." Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, miệng chu ra tới nỗi cho thể treo được đồ.

Gần hai năm nay, con gái ngày càng xấu hổ, thay quần áo cũng tránh, quần lót cũng không để cô ấy giặt, ban đầu Lục Tri Kiều không chú ý, còn tưởng bản thân không thường xuyên bầu bạn, nên sinh ra một lớp xa cách trong tâm lí của đứa trẻ, nhưng hôm nay bản thân mới ý thức được, con gái sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, tất cả đều là dấu hiệu bình thường.

Lục Tri Kiều cảm khái, ánh mắt dịu dàng như hóa nước, khẽ giữ lấy vai con gái, nói: "Thế này rồi giặt không sạch đâu, bỏ đi, mẹ mua đồ mới cho con."

"Ồ, vâng ạ.

"Cái cũ không đi cái mới không tới. Ngày mai còn phải thi Tiếng Anh, Lục Tri Kiều bảo con gái đi học thuộc từ vựng, bản thân dọn dẹp ban công, mang theo cuốn sổ tay vào nhà bếp, vừa nấu nướng vừa đọc. Ăn cơm xong, hai mẹ con ngồi trên sô -pha, Lục Tri Kiều đắn đo không biết mở lời thế nào, ai ngờ con gái lên tiếng nói với cô ấy trước, ấp a ấp úng xấu hổ không thôi, đầu tóc còn sắp vùi vào trong khe sô -pha. Lục Tri Kiều mới phổ cập được đôi câu, con gái liền nhỏ tiếng nói:"Mẹ, con biết hết rồi, chính là mỗi tháng sẽ tới một lần, các bạn nữ lớp con cũng vậy, chứng minh có thể sinh em bé rồi."

"..."

"Làm con gái phiền ghê, lót thứ kia vào khó chịu chết mất, ôi."

Lục Tri Kiều ngẩn tò te nhìn con gái, nghĩ tới việc những chuyện này chỉ dựa vào lời bàn tán giữa bạn học với nhau, cực kì dễ đi sai đường, trong lòng lo lắng không thôi, sắc mặt dần nghiêm túc lại, kiên nhẫn giảng giải cấu tạo bộ phận sinh dục khác nhau giữa nam và nữ, nguyên lí của kinh nguyệt, những chuyện cần chú ý, vân vân.

Nói tới khô cổ bỏng họng, cuối cùng uống nước lấy hơi, lại tiếp tục giảng giải.

"Nữu con, mẹ không thể lúc nào cũng ở cạnh con, cho nên con tuyệt đối phải học cách bảo vệ bản thân, ở trường có thể chơi cùng bạn nam, nhưng không thể tiếp xúc cơ thể, nếu có bạn nam cưỡng chế dùng tay hoặc bất kì bộ phận trên cơ thể nào chạm vào con, con cứ hung hăng đá vào vị trí đó của cậu ta, hiểu không?"

Nói xong làm một động tác cắt.

Không chỉ là đối xử với bạn khác giới, bạn cùng giới cũng như thế, từ nhỏ Lục Tri Kiều đã dạy con gái, nếu ở trường bị người khác ức hiếp, thì cứ ức hiếp lại, đánh bị thương bị tàn tật mẹ sẽ bồi thường, nhưng tuyệt đối không thể làm bao cát chịu đòn.

Cô gái nhỏ thật thà gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Thật ra những chuyện này Lục Uy cũng hiểu chút ít, bạn học nữ trong lớp biết nhiều hơn cô bé, lên cấp hai giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, tuy hiếu kì, nhưng vẫn nên nghe lời mẹ.

Lúc còn rất nhỏ, cô bé liền biết, mẹ là người quan trọng nhất trên đời này, cũng là người thân duy nhất của bản thân.

"Mẹ..." Đột nhiên Lục Uy nhào vào lòng Lục Tri Kiều, "Con sẽ nghe lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!