Giờ tan làm là thời gian cao điểm, lưu lượng người qua lại cực lớn, chiếc xe thể thao màu đỏ phô trương lại bắt mắt, dường như mỗi người ra khỏi cửa chính của tòa nhà đều vô thức nghiêng mắt nhìn, nhất thời trở thành tiêu điểm.
May mà bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong xe, hai tay Lục Tri Kiều nắm chặt lấy balo, nửa người dính lên cửa xe, không nơi trốn tránh, chỉ có thể bó tay chịu trói.
"Ừm?" Giọng mũi của Kỳ Ngôn thốt ra một tiếng, đưa tay kéo lấy Lục Trì Kiều.
Sắc trời đã hoàn toàn ngả tối, ánh đèn trong các tòa nhà cao tầng chói mắt, soi sáng khu vực trước cửa sáng như ban ngày, nhìn qua kính chắn gió có thể thấy được vườn hoa ở bên ngoài, mang theo một loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.
Lục Tri Kiều khẽ giãy giụa, không ngờ ngược lại bị ôm càng chặt hơn, giống như cưỡng chế, bất lực chỉ đành nói: "Thích của em.
"Biết người này không nghe được câu trả lời thỏa mãn sẽ không dừng lại, dứt khoát chôn chân tại đây, thay vì chịu nguy hiểm bị người nhìn thấy, chẳng thà chịu thiệt một chút, dỗ dành thuyết phục người này, nhanh chóng rời đi. Đại khái nhìn thấu ý đồ của Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn cố ý trêu đùa, dây dưa không thôi:"Qua loa quá đấy.
"Lục Tri Kiều nhắm mắt, quyết ý vứt bỏ, thế là nghiêng đầu khẽ hôn lên khóe môi Kỳ Ngôn, nhưng còn chưa kịp lùi đi, đã bị một cánh tay đè lên gáy, không chịu khống chế hôn càng sâu thêm. Hơi thở nóng bỏng chuyển động chầm chậm, từ chủ động tới bị động, nhưng đầu óc Lục Tri Kiều không mơ hồ, nhân lúc lấy hơi, nói lại một lần:"Thích của em...
"Cuối cùng, Kỳ Ngôn buông cô ấy ra. Hôm nay Lục Tri Kiều không trang điểm, chỉ kẻ lông mày, vẽ một đường mi rất mảnh, nếu không ban nãy, không biết Kỳ Ngôn đã phải nuốt bao nhiêu kem lót cùng son môi. Đôi môi Lục Tri Kiều bị hôn tới sưng đỏ, cúi đầu thở dốc, đột nhiên người bên cạnh vỗ lên vô lăng."Chiếc xe kia của anh ta không đáng tiền, mua tới ngày thứ hai là mất giá rồi, xe của tôi là phiên bản giới hạn, hơn hai mươi triệu tệ, mua để sưu tập lâu rồi, rất ít khi lái ra đường, bán lại còn đắt hơn mua mới."
Kỳ Ngôn sờ một vòng vô lăng, ngón tay dừng ở giữa logo xe, khẽ vuốt ve, độ cong trên khóe môi càng thêm sâu, sắc mặt có chút khinh bỉ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi, cô quay đầu, chớp chớp mắt:
"Xe tốt xứng người đẹp."
"Em cảm thấy xe sang có thể đại diện cho tất cả à?" Sắc mặt Lục Tri Kiều trầm xuống, âm thanh lạnh lẽo.
Cũng vào năm đó khi vừa tốt nghiệp, Lục Tri Kiều ra ngoài tiếp thị trong cái nắng cái gió mùa hè, vì trẻ tuổi xinh đẹp, mềm mại có thể nặn ra nước, không ít ông chủ mới nổi có tiền muốn bao nuôi bản thân.
Thậm chí Lục Tri Kiều còn nhớ, có một người đàn ông đứng tuổi vẻ ngoài lịch thiệp lái chiếc Mercedes
-Benz nát, ngoài miệng nói đưa cô ấy về công ty, nhưng thực tế lén lút chở Lục Tri Kiều tới cửa khách sạn, trong sáng ngoài tối ra sức ám chỉ...... Cô gái xinh đẹp như em, không cần vất vả như thế..... Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, nhân lúc còn trẻ, tích lũy chút tiền cho bản thân..... Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ mua xe, mua nhà cho em, mua gì cũng được.
Khi đó Lục Tri Kiều ngây thơ, không biết có loại người gọi là "cầm thú lịch thiệp", cho rằng người đàn ông đã có gia đình, tuổi tác có thể làm bố mình sẽ không phản bội gia đình, cũng cảm thấy vẻ ngoài cùng cách nói chuyện của đối phương không dung tục mà lại đáng tin, cho nên Lục Tri Kiều không nghe hiểu hai câu trước, còn nghĩ là đang cổ vũ bản thân.
Tới câu cuối cùng, Lục Tri Kiều mới hiểu ra.
Đó là lần đầu tiên Lục Tri Kiều chân thực cảm nhận được mùi vị của sự sỉ nhục, nhưng ngây thơ không đại diện cho ngu ngốc, đầu óc cô ấy rất tỉnh táo, chỉ là cảm thấy buồn nôn, nhưng như thế vẫn phải lịch sự khách sáo.
Cuộc sống không dung túng sự tùy hứng và nóng nảy, cho dù Lục Tri Kiều tức giận vô cùng, cũng không thể lật mặt với đối phương, cùng lắm là sau này sẽ không tiếp xúc nữa mà thôi.
Nhiều năm sau nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng vẫn còn chua xót.
Màn đêm bao trùm lên cả thành phố, ánh đè neon và đèn từ đuôi xe trên đường phố xen kẽ cùng nhau chiếu sáng, từ phía xa có thể nhìn tới một khoảng đỏ chói mắt.
Giang Thành là một trong những thành phố có nhịp sống nhanh nhất Trung Quốc, hơn nữa nơi đây còn là nơi bận rộn nhất của thành phố Giang Thành.
Nhân viên làm việc trong văn phòng, người mua sắm trong trung tâm thương mại, nhân viên chuyển phát nhanh trên đường phố.
Có bao nhiêu người ở đây vì cuộc sống mưu sinh.
"Giáo viên? Tôi thấy giống như nhà giàu mới nổi thì đúng hơn." Lục Tri Kiều cắn răng nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt đen lánh lạnh lẽo như băng.
Cảm xúc của cô ấy có chút mất không chế, không còn nhớ đây là lần thứ mấy, không thể tìm thấy bản thân nguyên bản khi đối diện với Kỳ Ngôn, luôn luôn rơi vào tư thế bất lợi, mà người phụ nữ này dễ dàng có thể đánh vào nơi yếu đuối nhất mềm mại nhất trong nội tâm Lục Tri Kiều, bẻ cong nắm chặt xé nát nó, nhìn thấy hết vẻ chật vật của bản thân.
Kỳ Ngôn ngây ra, ánh mắt nhìn vào mắt Lục Tri Kiều, tay chầm chậm trượt xuống khỏi vô lăng, ánh sáng trong mắt lụi tàn, cười cười tự giễu: "Đúng thế, tôi vốn là con gái của nhà giàu mới nổi."
"Nhưng tôi không có ý đó, tôi...
"Kỳ Ngôn câm nín, chầm chậm cúi đầu xuống. Không gian nhỏ hẹp bị yên lặng nuốt trọn. Người bước ra khỏi tòa nhà dần dần ít đi, thỉnh thoảng có mấy người đi qua đầu xe, nhìn vào bên trong. Lục Tri Kiều quay mặt đi, mệt mỏi thở ra một hơi, cô ấy muốn đi, tay sờ lên tay nắm cửa rất lâu, không tìm được nút mở."Mở cửa ra."
Kỳ Ngôn ngẩng đầu, giữ lấy một tay Lục Tri Kiều, không lên tiếng, ý nghĩa rõ ràng.
"Mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!