Đứng ở bên ngoài quá lâu, cơ thể Lục Tri Kiều lạnh lẽo, mặt cùng mũi đông cứng, Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Tri Kiều di chuyển dọc theo những nơi đông cứng, hô hấp mang theo vẻ tức giận, gấp gáp lại ngắn ngủi, ngang ngược trút ra.
Lan tràn từ đôi môi, cuối cùng dừng ở nốt ruồi lệ, chỉ còn lại dịu dàng cùng cẩn thận.
Bên trong áo len chỉ có một chiếc áo dài tay, bó người, Lục Tri Kiều bị trói buộc không thể cử động, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của người kia, giãy giụa mấy cái, vô dụng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Đuôi mắt nóng ngực, hơi thở nóng bỏng, rất cẩn thận, chỉ sợ khiến Lục Tri Kiều không thích ứng.
Kỳ Ngôn cực kì yêu thích nốt ruồi lệ của Lục Tri Kiều, vị trí vừa vặn, sống động động lòng người, dùng những nụ hôn dày đặc để ma sát xoay chuyển nó, càng hôn càng nghiện, không thể khống chế.
Chỉ quan tâm tới nốt ruồi lệ, thả lỏng tay, chỉ đặt lên áo dài không hề động đậy.
Nhưng Lục Tri Kiều lại căng chặt vai, đầu óc cảm nhận kích thích mãnh liệt một cách kì quái, sinh ra cảm giác hưng phấn mông lung, cô ấy vô thức ôm lấy vai Kỳ Ngôn, vừa có chút sợ hãi, vừa có chút mong chờ, hiếu kì cùng xấu hổ đồng loạt trào lên, liền khiến Lục Tri Kiều trở thành con cừu non ngoan ngoãn.
"Lừa tôi." Kỳ Ngôn dùng âm mũi hừ một tiếng, "Hả?"
"Tăng ca? Ở công ty? Hả?"
"Chột dạ nên lừa tôi à?"
"Không phải...
"Lục Tri Kiều quay mặt đi. Nốt ruồi lệ trên môi đã không còn, Kỳ Ngôn nhíu mày, giữ lấy cằm Lục Tri Kiều, cẩn thận quay sang, khẽ nói:"Đừng động đậy lung tung.
"Nói xong lại hôn lên. Lục Tri Kiều:"..."
Cứ hôn một lúc như thế, cuối cùng Kỳ Ngôn mới chịu buông tha cho nốt ruồi lệ đáng thương của Lục Tri Kiều, nhưng ánh mắt như thể vẫn còn chưa tận hứng, cánh tay mảnh khảnh giữ chặt lấy Lục Tri Kiều, "Lúc tôi gọi điện thoại cho chị, tôi đang ở ngoài cổng."
"Tôi cố ý hỏi như thế."
Lục Tri Kiều tự biết đuối lí, không lên tiếng.
"Tại sao lại lừa tôi?" Kỳ Ngôn vùi mặt vào trong tóc Lục Tri Kiều, không muốn bị nhìn thấy biểu cảm mất khống chế cùng để tâm trên mặt mình.
Sự xuất hiện của chiếc xe đó, cùng người đàn ông đó, không đủ để khuấy động mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Kỳ Ngôn, nhưng lời nói dối lại khiến sự việc bị biến chất, cô không hiểu Lục Tri Kiều, cô không hề biết gì về người phụ nữ này, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, mãi mãi sẽ không biết được, Lục Tri Kiều lại lừa dối mình.
Bởi vì không có bất kì quan hệ gì, không có nghĩa vụ phải giải thích. Ban nãy phản ứng của Lục Tri Kiều ở hành lang chính là minh chứng rõ nhất.
Nghĩ như thế, đột nhiên Kỳ Ngôn cảm thấy bản thân có chút chán ghét, trước giờ bản thân đều diễn vai người dây dưa, mà người bị cô dây dưa chính là vùng biển sâu thẳm, cô chỉ nhìn thấy mặt biển sóng yên biển lặng, nhìn thấy một chút núi băng lộ ra, nhưng không biết nước biển sâu nhường nào, lớp băng dưới đáy dày bao nhiêu.
Suốt nhiều năm qua, ngoài mối tình đầu, Kỳ Ngôn chưa từng có suy nghĩ với bất kì người phụ nữ nào, trước giờ đều là người ta theo đuổi cô, người khác dính lấy cô, có người say sưa vẻ ngoài xinh đẹp, có người có ý đồ với gia tài kếch xù, cũng có người thật lòng thích cô.
Nhưng cô không biết tốt xấu, không lọt mắt bất kì người nào.
Muốn giữ lại cho bản thân một chút tự trọng, dỗ dành bản thân đây là chơi đùa mà thôi, nhưng không chống lại được việc Lục Tri Kiều tìm tới cửa thẳng thắn, bại bởi nốt ruồi lệ nhỏ bé kia.
Chà, cô lại sắp bắt đầu chán ghét bản thân rồi.
"Không nói rõ ràng thì đừng đi."
Hơi thở phả lên gò má, khiến làn da ngứa ngáy, cuối cùng trong lòng Lục Tri Kiều hổ thẹn, mặc cho Kỳ Ngôn tự tung tự tác, nhỏ tiếng mở lời: "Vốn dĩ tôi muốn nói có việc, sợ cô hỏi là việc gì, tôi lại phải giải thích, lần trước cô..."
"Được rồi."
Kỳ Ngôn ngắt lời, hôn lên môi cô ấy, đôi mắt rực rỡ sâu thẳm cong thành vầng trăng khuyết, "Tôi biết rồi, tôi tin."
"Sau này chuyện chị không muốn nói có thể không nói, nhưng không thể lừa dối tôi."
Lục Tri Kiều khẽ hít sâu một hơi, gật đầu. Bệnh nghề nghiệp của người này quá nặng, đang làm dáng vẻ giáo viên dạy bảo, Lục Tri Kiều nào dám không đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!