Thân hình của người vừa tới mảnh khảnh, mặt mày lạnh lẽo, mặc chiếc áo tây xanh sẫm, chiếc quần ống suông tôn lên đôi chân thẳng tắp, nhìn rất thoải mái thành thục. Đôi mắt đó lướt qua chút ngạc nhiên rồi tan đi, khóe môi cong lên nụ cười nhạt mang tính lịch sự khách sáo.
Là cô ấy.
Trái tim Kỳ Ngôn nhảy lên, giả vờ trấn tĩnh nói: "Chị là... phụ huynh của em nào nhỉ?"
"Mẹ của Lục Uy."
Tìm một cô gái trùng với tên trong hơn bốn mươi khuôn mặt học sinh. Kỳ Ngôn khẽ mỉm cười, chỉ lên bàn, nói: "Kí tên trước đi."
Trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng, Kỳ Ngôn nằm mơ cũng không ngờ tới, người phụ nữ cùng bản thân vui vẻ một đêm tối qua lại là mẹ của học sinh, điều này có nghĩa là đối phương là phụ nữ đã có chồng, mà rất có khả năng bản thân đã hồ đồ trở thành "tiểu tam."
Lục Tri Kiều nhàn nhạt gật đầu, khom lưng nhìn tờ danh sách kí tên.
Một lọn tóc rơi xuống, Lục Tri Kiều dùng tay vén ra sau tai, lộ ra góc mặt với đường nét hài hòa. Kỳ Ngôn mắt không di chuyển chăm chú nhìn cô ấy, cổ họng động đậy, bảng thành tích nắm trong tay đã bị nhăn mép.
Cùng một kiểu trang phục, chỉ thay đổi màu sắc, nhưng nhìn người đó càng thêm phần lạnh lùng, dáng vẻ đoan trang vô cùng thận trọng, hoàn toàn giống như hai người so với tối qua.
Vừa nghĩ tới vẻ thướt tha phóng túng của người đó trong tay mình, cổ họng Kỳ Ngôn không nhịn được khô khốc, lại nghĩ tới hương vị tươi đẹp ấy có lẽ là vợ người ta, trong lòng càng cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Huống hồ đào được một viên ngọc quý, đang nâng trong lòng bàn tay, còn chưa kịp nóng đã bị người ta cướp đi, thế nên sinh ra rất nhiều tiếc nuối.
Nỗi hận liên đới tới tất cả đàn ông.
Kỳ Ngôn nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lục Tri Kiều kí tên xong, đứng thẳng lưng, tiện tay đưa bảng thành tích tới: "Chị tìm một chỗ tùy ý."
"Cảm ơn.
"Lục Tri Kiều khách sáo nhận lấy, nhưng không ngẩng mí mắt. Cô ấy đại khái lướt qua bảng thành tích, rồi đi thẳng tới vị trí trong cùng cạnh cửa sổ, cầm khăn giấy lau bàn ghế, ngồi xuống, sau đó ánh mắt đóng đinh trên bảng thành tích, không động đậy."Cô giáo, đó là bảng thành tích à?
Cô vẫn chưa phát cho tôi." Mẹ Quách và bố Châu bị hờ hững rất lâu, nhìn thấy Kỳ Ngôn phát bảng thành tích cho phụ huynh tới cuối cùng, có chút không vui.
Kỳ Ngôn hoàn hồn, thu lại ánh mắt, hổ thẹn cười cười, phát cho mỗi người một tờ.
Ba giờ đúng, tất cả phụ huynh đều đã có mặt.
Phòng học gần như được lấp đầy, Kỳ Ngôn thu lại danh sách kí tên, cúi mặt liếc một cái, tìm được Lục Uy, rồi nhìn ra phía sau.
Lục Tri Kiều.
Cái tên đầy ý thơ, cô từng nhìn thấy trên phần thông tin của học sinh, nên có ấn tượng. Nhưng chữ viết của người này dứt khoát có lực, nét bút cứng cáp, không giống phong cách thường thấy của nữ giới.
Hơn nữa, học sinh cùng họ với mẹ.
Tuy hiện tại con cái có thể tùy ý mang họ của bố hoặc mẹ, nhưng đứa trẻ mang họ mẹ vẫn tương đối thấp, rất hiếm thấy.
Trừ phi gia đình đó có hai đứa con, một đứa mang theo họ bố một đứa theo họ mẹ, hoặc là...
Kỳ Ngôn nghĩ tới hai loại khả năng, đôi mắt tối tăm dần sáng lên.
Trong mắt học sinh, cuộc họp phụ huynh là việc giáo viên cáo trạng với bố mẹ, đặc biệt là sau kì thi, các học bá bình thản không sợ hãi, nhưng các học sinh yếu kém lại run rẩy sợ hãi.
Khóa đầu tiên Kỳ Ngôn dẫn dắt, cô muốn làm bạn với học sinh, dùng tình yêu để cảm hóa, nhưng qua một thời gian dài cô mới phát hiện bản thân quá ngây thơ.
Cô trẻ tuổi xinh đẹp, tư tưởng cởi mở, xác thực rất dễ ở chung với học sinh, nhưng cũng như thế, Kỳ Ngôn mất đi uy tín. Học sinh tùy ý không nộp bài tập, không tuân thủ quy định, thậm chí lục đồ trên bàn làm việc của cô, chỉ vì một câu phê bình của cô mà cảm thấy bị tổn thương, bắt đầu bất mãn.
Những đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, lí trí còn chưa trưởng thành, lại là cái tuổi phản nghịch khó quản nhất, sau khi nhận trái đắng, Kỳ Ngôn liền từ bỏ những suy nghĩ ngây thơ.
Giáo viên mãi mãi là giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, cô có quyền uy lớn nhất, cho dù có sử dụng bằng tình cảm và quyền uy, cũng không làm bạn với học sinh nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!