Hôn tới lúc nồng nhiệt, Kỳ Ngôn kịp thời buông Lục Tri Kiều ra, nhìn dáng vẻ rõ ràng cảm xúc đang phập phồng nhưng vẫn ra sức đè nén của Lục Tri Kiều, trong lòng Kỳ Ngôn đột nhiên có một loại cảm giác không diễn tả thành lời.
Lục Tri Kiều nói nói cô là giáo viên của con gái cô ấy, có nghĩa là dưới góc nhìn của Lục Tri Kiều, hai người không nên vượt quá quan hệ ngoài phạm vi cho phép, buổi tối hôm đó chỉ là cuộc gặp gỡ bất ngờ, có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu tiếp tục như thế thì không ổn.
Tại sao lại không ổn? Kỳ Ngôn không cách nào giải thích.
Năm Kỳ Ngôn vừa vào trường, người thầy của cô từng nói, có ba giới hạn không thể chạm vào, một là nhận quà cáp tiền bạc, hai là đánh mắng học sinh, ba là tình yêu thầy trò.
Những đứa trẻ mười mấy tuổi, hiểu biết sự đời còn ít ỏi, suy nghĩ tương đối đơn giản, vẫn còn mơ hồ với mọi thứ, trong hoàn cảnh tương đối khép kín như trường học, người tiếp xúc thường xuyên nhất chỉ có giáo viên và bạn học, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, giáo viên chính là "một khoảng trời
"của chúng, vì vậy rất dễ sản sinh sự ngưỡng mộ dành cho giáo viên, sau đó coi sự ngưỡng mộ này thành tình yêu. Tình cảm trong quan hệ không bình đẳng giống như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đong đếm. Nhưng cô và Lục Tri Kiều không có quan hệ thầy trò, đều độc thân, không hề chạm tới bất kì giới hạn đạo đức, nhưng không biết tại sao lại nghe ra ý"đi ngược đạo đức
"từ miệng đối phương. Hai người lặng lẽ ngồi đó, nhìn nhau không nói gì, đôi môi mỏng của Lục Tri Kiều hé mở, đỏ mặt cúi đầu thở dốc, vì không gian lúc này quá đỗi yên lặng nên âm thanh vô cùng rõ ràng. Rất lâu sau, ánh mắt của Lục Tri Kiều di chuyển,"Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi về đây."
"Cuối tuần tới công viên Ninh Hồ chụp ngoại cảnh không?" Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, âm thanh khe khẽ.
"Đi công tác."
"Hình như chị luôn rất bận rộn."
Câu nói này giống như chọc vào chỗ đau của Lục Tri Kiều, cánh tay bị người kia nắm lấy co lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã vô hạn, nhưng chỉ là trong một cái chớp mắt, nhanh chóng hồi phục vẻ sáng suốt.
"Công việc rất quan trọng, không đi không được."
Lục Tri Kiều hiếm thấy nói nhiều thêm đôi câu, cho dù không bao gồm bất kì tin tức hữu dụng nào. Kỳ Ngôn nhìn lông mi dài rũ xuống của cô ấy, đột nhiên có chút tham lam, khẽ hỏi: "Khi nào về?"
"Khoảng thứ hai tuần sau."
"Chị không ở nhà, Lục Uy ở một mình à?"
Lục Tri Kiều khẽ nhíu mày, ngón tay co lại nắm thành quyền, hơi dùng lực, móng tay đâm vào lòng bàn tay, "Ừm, con bé có thể tự chăm sóc bản thân."
Cánh tay nắm lấy tay Lục Tri Kiều ngày càng chặt, nhiệt độ bức người, cô ấy hoàn hồn, giãy giụa thử thoát ra. Kỳ Ngôn còn muốn nói gì đó, lời tới bên miệng lại nuốt xuống, chầm chậm buông tay theo động tác giãy giụa của Lục Tri Kiều.
Mùa thu Giang Thành hơi lạnh nhiều mưa, sau một trận mưa nhiệt độ hạ xuống bảy tám độ, hơi lạnh ào ào lan tỏa trong không khí, bầu trời bị lớp mây đen dày đặc bao phủ, cả một tuần lễ không thấy ánh mặt trời.
Trong lớp có mấy đứa trẻ bị cảm, lúc đi học những tiếng ho vang lên không ngừng, Kỳ Ngôn dặn dò phụ huynh chú ý sức khỏe của con trẻ trong nhóm chat, bản thân cũng mặc thêm một chiếc quần giữ nhiệt, các giáo viên trong văn phòng mỗi người cầm một chiếc cốc giữ nhiệt trong tay, hơi nóng chưa từng dừng lại mỗi ngày.
Những năm trước, Kỳ Ngôn còn trẻ tuổi, giữa mùa đông cũng không để tâm mà uống nước lạnh, quần áo mặc trên người chỉ quan tâm tới thời trang mà bỏ qua thời tiết, hiện tại đã gần ba mươi, dần dần bắt đầu chú ý tới dưỡng sinh.
Cuối tuần làm vài trận mưa, bên ngoài lạnh thấu xương.
Kỳ Ngôn gửi xe đi sửa, sau đó tới nhà bố mẹ ăn uống, khoảng ba giờ chiều bắt xe về nhà. Lúc ra ngoài trời còn chưa mưa, lúc này ngoài trời mưa rơi tí tách, nói mưa to cũng không to, nói mưa nhỏ cũng không nhỏ.
Xe tắc
-xi dừng trước cổng khu nhà, cửa kính xe bị phủ lên một lớp sương mờ, Kỳ Ngôn trả tiền xuống xe, che ô đi vào trong, vừa tới trước cửa ra vào, liền nhìn thấy một bóng người gầy gò đứng trước thang máy, đang đợi thang máy xuống.
"Lục Uy?"
Cô gái nhỏ cúi đầu đứng đó, mặc chiếc áo dài màu tím, hai tay ôm lấy cặp sách khoác trước ngực, hai vai khẽ run lên, nghe thấy âm thanh liền quay đầu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp ấy dính đầy nước mưa, trước trán là mấy lọn tóc ướt dính lên, nhìn rất chật vật.
"Vâng, cô Kỳ.
"Âm thanh của cô bé mang theo giọng mũi nồng đượm, cổ họng hơi khàn khàn, đôi mắt đen láy ngạc nhiên nhìn Kỳ Ngôn. Lúc này Kỳ Ngôn mới phát hiện cơ thể Lục Uy đã ướt đẫm, ướt như chuột lột, vội đi về phía trước đỡ lấy vai cô bé, nhíu mày hỏi:"Em đi đâu thế? Sao lại ướt thế này?"
"Em vừa đi học đàn, quên mang theo ô.
"Lục Uy thật thà nói, sụt sịt mũi, nói xong còn ho hai tiếng. Kỳ Ngôn ngẩn ra, đứa trẻ này thứ sáu đi học vẫn còn khỏe mạnh, một hôm không gặp lại cảm nặng thế này, lúc này còn dầm mưa, không cẩn thận rất dễ để lại mầm bệnh. Cô đang muốn hỏi sao mẹ em không đưa đón, đột nhiên nghĩ tới mấy hôm trước Lục Tri Kiều nói cuối tuần phải đi công tác, trong nhà chỉ có một mình cô bé. Thang máy dừng ở tầng một, cửa chầm chậm mở ra. Kỳ Ngôn đỡ Lục Uy vào trong, lên tầng chín,"Mẹ em không ở nhà đúng không?" Vừa nói vừa dẫn cô bé tới phòng 901, ngữ điệu sốt ruột, "Mau thay quần áo ướt ra rồi tắm nước nóng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!